Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1146 - Chương 1146 - Xảy Ra Chuyện Lớn (1)

Chương 1146 - Xảy ra chuyện lớn (1)
Chương 1146 - Xảy ra chuyện lớn (1)

Người nọ toàn thân hơi rung động, như là có cỗ lực lượng phát nổ bộc phát trong người, nhấc lên cỗ sóng khí mãnh liệt, hắn tập trung vào quỹ tích của Tần Mệnh, đón lấy một quyền xông tới, nắm đấm có chút xoay tròn, vòng động sóng khí. Không có võ pháp xinh đẹp, tất cả đều là kỹ nghệ chiến đấu, là lực lượng phóng thích, hắn là thể võ!

Nhưng mà, Tần Mệnh căn bản không có chính diện đối kích, không đợi đối mặt, đột nhiên trầm xuống, xẹt qua đến quỹ tích, xuất hiện ở sau lưng Hắc Nguyệt đấu thú, cùng lúc đó, toàn thân chuyển hướng, đùi phải tựa như tia chớp từ phía sau hắn đá nghiêng lên, như là bò cạp độc vẫy đuôi, nhanh chóng lăng lệ đến ác liệt, xảo trá đến mạnh mẽ.

Hắc Nguyệt đấu thú né tránh rất nhanh, hung hiểm tránh đi bàn chân của Tần Mệnh, bàn chân lướt qua chóp mũi, quét về phía lồng ngực của hắn, nhưng hắn sớm đã có chuẩn bị, tại lúc né tránh, đồng thời hai tay giao nhau, cưỡng ép chặn đường. Với tư cách Hắc Nguyệt đấu thú, thân kinh bách chiến, lần lượt sống sót từ trong sinh tử, không chỉ có thể tinh chuẩn nắm bắt, thậm chí có thể biết trước chiêu thức tiếp theo của kẻ địch.

Nhưng mà...

- Oanh!

Hai tay Hắc Nguyệt đấu thú run lên bần bật, như là đẩy lên một ngọn núi lớn, lực lượng một cước này hoàn toàn vượt qua hắn dự đoán, thân thể tại chỗ không khống chế được, hơn nữa cỗ lực lượng này thật lớn, bên bờ kinh biến, rất khó tháo bỏ xuống.

Tần Mệnh tại chỗ quay cuồng, vung quyền bạo kích, lần nữa đánh về phía hai tay Hắc Nguyệt đấu thú, oanh tiếng trầm đục, tại chỗ đánh nát nó.

Hắc Nguyệt đấu thú rốt cuộc cũng nhịn không được, cách mặt đất bay ngược.

Tần Mệnh rơi xuống đất trong nháy mắt, nhanh chóng truy kích, một tay kéo lên ghế đá bên cạnh, đổ ập xuống đánh tới Hắc Nguyệt đấu thú.

Khuôn mặt Hắc Nguyệt đấu thú dữ tợn, bên bờ sinh tử, cưỡng ép xoay chuyển, vòng chân đá nghiêng, ngăn trở ghế đá.

Bành!!

Ghế đá nát bấy, nhưng theo sát phía sau ghế đá là trọng quyền của Tần Mệnh, rắn rắn chắc chắc đập vào trên bàn chân của hắn, trong tiếng vang răng rắc, đem hắn đánh bay.

Nhanh như chớp điện ánh lửa, chiến đấu chấm dứt, trước sau chỉ vài giây mà thôi.

Rất nhiều người còn không thấy rõ ràng, sau một hồi hoa mắt, Hắc Nguyệt đấu thú kia đã bay trở về đến bên cạnh Đồng Kỳ, hai tay, chân phải, toàn bộ gãy, cứ việc hắn cưỡng ép chịu đựng lấy, nhưng trên mặt vẫn là treo đầy mồ hôi lạnh.

- Thể võ?

Đồng Kỳ thoáng thu liễm nụ cười, nhìn về phía Tần Mệnh.

Hắn lại còn là thể võ?

Sáu vị Hắc Nguyệt đấu thú khác toàn bộ nhấc lên áo choàng, lộ ra lần lượt từng gương mặt hoặc là nguội lạnh hoặc là dữ tợn, con mắt hiện hồng toàn bộ tập trung vào Tần Mệnh.

Đồng Ngôn Đồng Hân rời khỏi bí cảnh cô cô bế quan, đi ở con đường nhỏ trên núi.

Đồng Ngôn rất hưng phấn, mặc dù trước giờ đã hai năm rưỡi, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói còn không phải thời kì tốt nhất để tham gia Thăng Long bảng, nhưng quy mô thi đấu lần này là chưa từng có, tinh anh thiên tài các tộc sẽ hiện thân toàn bộ, bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc. Ngẫm lại muốn đối mặt với đám siêu cấp thiên tài các tộc khác, đối mặt với những tinh anh cường đại do các tộc kia tiến cử kia, ức chế không nổi hưng phấn, toàn thân đều muốn bốc cháy rồi:

- Tỷ, ngươi nói phụ thân có đồng ý để ta tham gia hay không?

- Nên đi, cho ngươi thời gian nửa năm, lại an bài cho ngươi đặc huấn, hi vọng cạnh tranh trước ba rất lớn.

Đồng Hân tin tưởng thực lực của đệ đệ nàng, hơn nữa đám Địa Võ thất trọng thiên tại các tộc khác không phải tất cả đều đã vững chắc thật lâu, cũng có chút là gần thời hạn vừa vặn đột phá. Đối với bất cứ thiên tài nào mà nói, muốn trước ba mươi tuổi phá vỡ hàng rào lục trọng thiên, tiến vào cao giai thất trọng thiên, đều là khảo nghiệm cực lớn, có thể làm được đều là lông phượng sừng lân. Mặc dù là hải tộc, nhưng mỗi tộc bồi dưỡng được hai ba người đã là rất tốt.

- Ngươi thật giống như mất hứng? Lo lắng cho ta sao.

Đồng Ngôn chú ý tới Đồng Hân có chút không yên lòng.

- Không có.

Đồng Hân lắc đầu, nàng là đang suy nghĩ làm sao có thể để cho Lục Nghiêu đạt được tư cách dự thi. Phụ thân chỗ đó nói coi như khéo léo, cô cô nơi này liền trực tiếp cự tuyệt, chuyện so nàng mong muốn càng khó khăn. Nhưng nếu như không cho Lục Nghiêu tham gia Thăng Long bảng, chuyện giữa bọn hắn phải giải quyết như thế nào, chẳng lẽ phải thẳng tuốt kéo đi xuống sao?

Đồng Ngôn đã nhìn ra:

- Ngươi suy nghĩ về Lục Nghiêu?

Đồng Hân yên lặng mà đi:

- Ta nghĩ đến biện pháp, đưa Lục Nghiêu đến chỗ cô cô, để cho cô cô tự thân khảo nghiệm Lục Nghiêu, nếu như hắn có thể làm cho cô cô hài lòng...

Đồng Ngôn trực tiếp cắt ngang:

- Thoả mãn cái gì a! Lục Nghiêu sao có thể tham gia Thăng Long bảng, đây không phải hồ đồ sao. Không sai, hắn là thể võ, lại là Lôi Tu, nhưng như thế nào đây? Cô cô cũng nói, lần này cần làm lớn, mỗi danh ngạch đều phải chọn kỹ lựa khéo, phải thận trọng quyết định.

Tô Nghị theo ở phía sau, dựng thẳng lỗ tai nghe xong.

Thăng Long bảng? Bài danh thi đấu quy cách cao nhất thế hệ tân sinh của bảy đại hải tộc, lại muốn để cho Lục Nghiêu tham gia? Lục Nghiêu cùng Đồng Hân đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại cảm thấy Đồng Hân đối với Lục Nghiêu bỗng nhiên rất để bụng rồi.

- Thiếu gia, tiểu thư, chuyện này ta vốn không nên xen vào.

- Vậy thì đừng xen vào.

Bình Luận (0)
Comment