Đồng Ngôn đối với hắn rất không kiên nhẫn, còn ghi hận lấy chuyện bị cưỡng ép kéo đi kia. Nếu như không phải có Lục Nghiêu, hắn khả năng thật sự không thấy được tỷ tỷ.
Tô Nghị ha ha cười cười, không có để vào trong lòng, tiếp tục nói:
- Chúng ta đối với Lục Nghiêu cũng không phải hiểu rất rõ, tối thiểu không có nhận thức toàn diện, ta đề nghị, tìm một cơ hội, lựa người, trước thử xem thực lực của Lục Nghiêu, xem hắn mạnh như thế nào.
- Ừm? Này cũng là ý kiến hay.
Đồng Ngôn đảo tròn mắt, trên mặt lại xuất hiện nụ cười tươi. Đúng vậy a, thử xem chẳng phải sẽ biết rồi. Tìm ngoan nhân, thuận tiện sờ sờ uy phong tiểu tử kia, sau này tôn kính ta chút, nhưng, tìm ai đây?
Đồng Hân không nói chuyện, khẽ gật đầu.
Nàng đối với Lục Nghiêu mê mang lớn nhất chính là không biết thực lực, người mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng phong cách xử sự hay khí chất cái gì cũng còn có thể, chính là thực lực không có thăm dò. Cái thế giới này thực lực vi tôn, hết thảy hết thảy đều là thành lập tại trên cơ sở thực lực.
- Nếu không... Tìm người thử xem?
- Ta có một ý kiến, không ngại... Mượn mấy đấu thú?
Tô Nghị trong lòng cười lạnh, Tử Viêm Tộc với tư cách đỉnh cấp quý tộc trong giới quý tộc Cổ Hải, người chơi Tinh Diệu khẳng định không ít, hắn mặc dù không có gặp qua Tinh Diệu đấu thú chân chính, cũng biết có một loại trò chơi đen tối như vậy tồn tại. Nghe nói bên trong đấu thú tất cả đều là chút ít vũ khí giết chóc, gần như có thể nói là không có tình cảm, so với Linh Yêu đều đáng sợ, nếu như chọn mấy đấu thú ném tới trước mặt Tần Mệnh. Ha ha, không hành hạ hắn triệt để, cũng có thể phế bỏ hắn.
Mặc kệ Lục Nghiêu đã cứu Đồng Hân mấy lần, lại cùng Đồng Hân phát sinh qua chuyện gì. Chỉ cần chứng minh Lục Nghiêu ‘Không gì hơn cái này’, không nhiều lắm bổn sự, thái độ của tất cả mọi người đối với hắn đều lãnh đạm, kể cả Đồng Hân.
- Đấu thú? Không được.
Đồng Hân lắc đầu, loại đấu thú thuần túy dùng giết chóc vi chủ này quá hung tàn rồi. Huynh đệ Tần Mệnh lại bị bắt đi là đấu thú, nếu như dùng đấu thú thăm dò, rất có thể khiến cho hắn phản cảm.
- Làm sao không được, ta thấy được! Đồng Kỳ đường ca liền chơi Tinh Diệu, ta đi tìm hắn mượn mấy cái.
Đồng Ngôn đánh cái búng tay.
- Đừng hồ đồ!
Đồng Hân răn dạy.
- Làm sao lại hồ đồ rồi, hắn không phải cảm thấy bản thân rất lợi hại sao, để cho hắn cùng đấu thú chơi đùa.
- Lục Nghiêu có một huynh đệ bị bắt đi làm đấu thú, hắn rất phản cảm việc này.
- À?
Đồng Ngôn há hốc mồm, như vậy a.
Huynh đệ của Lục Nghiêu? Đấu thú? Tô Nghị xoay động con mắt, ghi tạc trong lòng.
Thời điểm này, phía trước vội vã chạy tới một thị vệ, là nữ thị vệ ở bên trong vườn ngự uyển.
- Tiểu thư!! Đã xảy ra chuyện!
- Chỗ nào xảy ra chuyển rồi? Đồng Hân trong lòng một hồi bất an, chẳng lẽ là Lục Nghiêu?
- Là Lục Nghiêu công tử, hắn... Hắn...
- Nói!
- Hắn chọc giận Đồng Phỉ tiểu thư, kết quả... Đồng Phỉ dẫn Đồng Đại công tử tới vườn ngự uyển, chúng ta không có có thể ngăn cản, đánh nhau rồi.
- Cái gì?!
Sắc mặt Đồng Hân đại biến, nha đầu Đồng Phỉ kia quá không nhẹ không nặng.
- Hiện tại thế nào? Làm sao bây giờ mới đến báo cáo!
- Tiểu nha đầu này đủ ngoan độc, đều kéo Đồng Đại đi rồi.
Đồng Ngôn vui tươi hớn hở mà cười cười, hắn rất tán thành thực lực mấy đường ca này, Đồng Đại chính là một trong số đó. ‘Liệt Diễm Mãnh Thú’ nha, lại chính là danh hiệu hắn đặt cho Đồng Đại đây này.
- Đồng Đại công tử bị phế đi.
Nữ thị vệ quỳ một chân trên đất, sắc mặt khó coi.
Đồng Hân khẩn trương, bước nhanh đi lên phía trước:
- Các ngươi chăm sóc làm sao ! Sao không ngăn Đồng Đại sao? Đến cùng xảy ra chuyện gì, bao nhiêu thù hận, đến mức phế bỏ Lục Nghiêu sao?
- Ôi! Đường ca ta bá đạo a. Lục Nghiêu bị phế nghiêm trọng không? Không có thiếu cánh tay gãy cái chân chứ.
Đồng Ngôn bước nhanh đuổi kịp.
Tâm tình Tô Nghị thật tốt, không đợi đấu thú đi qua, bản thân liền ngã xuống.
Nữ thị vệ kia ngẩn người:
- Ta nói là... Đồng Đại công tử. Hắn bị phế đi, không phải Lục Nghiêu công tử phế đi.
- Cái gì?
Bọn hắn toàn bộ dừng lại.
- Đồng Đại công tử, bị Lục Nghiêu công tử hai quyền... Phế đi... Đã khiêng đi chữa trị rồi.
Trên trán nữ thị vệ đổ đầy mồ hôi lạnh, Đồng Đại công tử bị phế đi, đây cũng không phải là việc nhỏ, làm không tốt sẽ dẫn lên chi thứ dòng họ rung chuyển, một cái xử lý không tốt, Lục Nghiêu liền có thể bị xử tử.
- Đồng Đại? Bị Lục Nghiêu? Hai quyền phế đi?
Đồng Ngôn một câu ngừng ba lượt.
- Vâng! Võ pháp đối oanh, bại hoàn toàn. Tiểu thư, thiếu gia, ngài mau đi xem một chút đi, Đồng Phỉ tiểu thư lại trở về mời Đồng Kỳ thiếu gia rồi, chúng ta thật ngăn không được a.
- Hỏng rồi!
Đồng Hân kinh dị không định, mở rộng đôi cánh lửa tím, phóng lên trời, bay về phương hướng vườn ngự uyển.
Lục Nghiêu vậy mà bại Đồng Đại? Nàng đối với thực lực của Lục Nghiêu còn không đánh giá hoàn toàn, nhưng là nàng biết rõ thực lực Đồng Đại, hoàn toàn có tư cách có thể đại biểu Tử Viêm Tộc tham gia Thăng Long bảng. Chẳng lẽ thực lực của Lục Nghiêu so với Đồng Đại còn mạnh hơn? Điều này sao có thể!
Giờ khắc này, Đồng Hân vốn hẳn nên kinh ngạc, nhưng trong lòng lại nổi lên kinh hỉ không cách nào nói rõ.
Nhưng, nếu như Đồng Kỳ đều vung đấu thú của hắn đi qua, Lục Nghiêu liền nguy hiểm.
Đồng Ngôn kéo lại thị nữ kia, chỉ vào lỗ tai bản thân.
- Ngươi nói lại một lần nữa cho ta, ai đánh ai phế đi?