Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú cũng không để ý đến Đồng Hân, mệnh lệnh chiến đấu của hắn là Đồng Kỳ đưa ra, Đồng Kỳ không hô ngăn lại, trong ý thức của hắn không có dừng bước. Kim cương toàn thân hắn lần nữa gia tăng, ngoại trừ con mắt, toàn thân đều bị bao trùm, từng cái đốt ngón tay xuất hiện chút ít mũi nhọn, lóe ra cường quang, từ xa nhìn lại, hắn như là dã thú khoác lên áo giáp, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hắn giằng co với Tần Mệnh, như là mãnh thú săn mồi, khí tức càng ngày càng trầm xuống, nhưng sát ý lại càng ngày càng đậm. Ánh mắt hắn càng nhiều hơn là rơi vào trên đóa Lôi Liên trong tay Tần Mệnh, kinh nghiệm chiến đấu quanh năm nhắc nhở hắn, đó là một uy hiếp!
- Dừng tay! Toàn bộ lui ra!
Đồng Hân quát tháo, nàng nhận ra Bát Tinh đấu thú kia, cảnh giới tại thất trọng thiên, so với Lục Nghiêu trọn vẹn cao hơn nhất trọng thiên.
Sắc mặt Tô Nghị vô cùng khó coi, những tên này đều là đấu thú sao? Tần Mệnh một hơi diệt đi sáu kẻ? Điều này sao có thể!
- Lui ra! Lục Nghiêu, lui tới chỗ ta.
Đồng Ngôn thu liễm đi nụ cười ngả ngớn, nghiêm túc nhắc nhở Tần Mệnh. Đầu đấu thú kia phát cuồng rồi, phải ra tay ngăn chặn, nếu không rất khó ngăn cản.
Địa Võ thất trọng thiên, Hắc Nguyệt Bát Tinh, hai cái thân phận tổ hợp đến cùng một chỗ, ngay cả hắn đều không thể coi thường.
Tần Mệnh không để ý, Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú cũng không để ý, hai người cách ba mươi thước căng thẳng đối kháng, khí tức vô thanh đang tràn ngập, thổi bay đá vụn dưới chân.
Đồng Ngôn Đồng Hân trao đổi ánh mắt, từ từ tới gần phía trước, chuẩn bị ra tay.
Toàn thân Tần Mệnh nổi lên điện mang, thân thể có chút nghiêng về phía trước, ánh mắt nổi lên ánh vàng nhàn nhạt.
- Đừng ngốc nữa, dừng tay đi.
Thanh âm của Tiểu Tổ bỗng nhiên tại ngực vang lên, nhắc nhở hắn:
- Nếu như hôm nay ngươi đánh bại thất trọng thiên, ngày mai Tử Viêm Tộc liền kéo ngươi đi kiểm tra, nhìn ngươi đến lúc đó chết như thế nào.
Tần Mệnh thoáng tỉnh táo, đè lại ngọn nguồn xúc động. Đánh cho không phân thắng bại thì tốt rồi, chừa cho mình chút chiêu thức bí mật. Hắn tản ra điện mang toàn thân, cũng thu lại lôi liên đang tại tách ra tại lòng bàn tay.
- Dừng ở đây.
Nhưng hắn chấm dứt rồi, Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú cũng không dừng lại, ngược lại là nắm lấy cơ hội, thẳng hướng Tần Mệnh.
- Ngăn hắn lại!
Đồng Ngôn Đồng Hân lập tức xuất kích, nửa đường chặn đường, toàn thân dấy lên ràTử Viêm, Tử Viêm Dực đột nhiên chấn mở, rơi vãi ánh lửa đầy trời.
- Dừng tay! Lui ra!
Đồng Kỳ rốt cục cũng tỉnh táo lại, lớn tiếng thét ra lệnh, ngăn đấu thú của hắn lại.
Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú đung đưa ánh mắt màu bạc, dường như vô cùng không cam lòng, nhưng Đồng Ngôn Đồng Hân cũng đã lao tới, hắn vẫn là cưỡng ép phanh lại rồi.
- Lui ra!
Đồng Ngôn Đồng Hân nghiêm ngặt quát, khí thế như rồng, Tử Viêm cuồn cuộn.
- Ta bảo ngươi trở lại cho ta!
Đồng Kỳ vặn lấy cái đầu căng cứng đau nhức, vịn lấy thân cây to bên người đứng lên.
Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú từ từ tản ra kim cương toàn thân, ánh mắt cũng khôi phục thái độ bình thường, hắn đi về lại chỗ Đồng Kỳ, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người Tần Mệnh.
- Ai cho ta một lời giải thích? Nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đồng Hân tản lửa tím, thu hồi Tử Viêm Dực, nhưng giọng điệu nghiêm khắc, cơn giận không tan.
- Hân tỷ tỷ, cái đứa nhà quê kia khi dễ ta.
Đồng Phỉ chỉ vào Tần Mệnh, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
- Đồng Phỉ, ngươi lễ phép đi.
Trong giọng nói của Đồng Hân mang theo phần tức giận, chơi ngu cũng phải có một hạn độ.
- Ta... Rõ ràng là hắn khi dễ ta.
Đồng Phỉ quệt mồm. Làm sao lại trách lên ta rồi?
- Vậy sao? Hắn làm sao khi dễ ngươi rồi?
- Hắn phế đi linh điểu của ta, kéo ta tới trong suối nước nóng muốn phi lễ ta, còn đạp bay ta, không tin ngươi hỏi các nàng một chút !
Đồng Phỉ ủy khuất muốn khóc, cuộc sống của nàng chưa từng ‘Kích thích’ qua như hôm nay, nàng cho rằng hắn chỉ là cái đứa nhà quê không biết trời cao đất rộng, ai biết hắn lại mãnh liệt như vậy. Một ca ca bị phế đi, một ca ca bị chấn đến đều không đứng lên nổi, ngay cả bảy Hắc Nguyệt đấu thú đều phế đi sáu cái.
Bọn thị vệ cúi đầu, chúng ta cái gì cũng không biết, đừng hỏi chúng ta.
- Ngươi phi lễ nàng?
Đồng Ngôn há mồm, đánh giá Tần Mệnh, có thể a, ngay cả nha đầu điên này cũng dám đùa giỡn, khẩu vị đủ cay.
- Hài tử nhà ngươi cái dạng gì, các ngươi không biết a. Lời nàng nói, ngươi tin?
Tần Mệnh oán giận một câu.
- Ngươi có ý gì? Ta là cái dạng gì rồi!
Đồng Phỉ vô ý thức phải đáp trả, nhưng nhìn bộ dạng Tần Mệnh đằng đằng sát khí, nhớ tới bộ dáng dã man vừa rồi của hắn, trong lòng sợ hãi, khí thế yếu đi.
- Nha đầu điên, đừng có lại chọc ta, lần này chỉ là đạp bay ngươi, lần sau cũng không phải chỉ là như thế đâu.
- Hân tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, hắn làm ta sợ.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho ta.
Đồng Hân phải đem chuyện giải quyết, vườn ngự uyển của nàng bị hủy là chuyện nhỏ, chỉ cần nàng không truy cứu, mọi chuyện đều dễ nói, nhưng Đồng Đại trọng thương, Hắc Nguyệt đấu thú của Đồng Kỳ bị diệt toàn bộ, hơi chút xử lý không tốt, liền có thể khiến cho trực hệ cùng chi thứ tranh đấu.
- Còn có thể có xảy ra chuyện gì, chính là cái đứa nhà quê kia khi dễ ta! Hân tỷ tỷ, ngươi phải chủ trì công đạo cho ta.
- Hắn làm sao khi dễ ngươi rồi?
- Hắn phế đi linh điểu của ta.
- Hắn vì cái gì lại vô duyên vô cớ phế linh điểu của ngươi?
- Cái kia ai biết, hắn hỗn đản chứ sao.
Đồng Phỉ hướng Tần Mệnh dữ tợn làm cái mặt quỷ.