Đồng Hân đã hiểu rõ, rất có thể là Đồng Phỉ khiêu khích Lục Nghiêu, Lục Nghiêu nhịn không được phản kích, ra tay nặng. Nàng nhìn về phía các thị vệ khác, những thị vệ lúc ấy ở đấy thoáng gật đầu, xem như chấp nhận.
- Hắn làm sao phi lễ ngươi rồi? Nói cùng ca ca, càng kỹ càng tốt!
Đồng Ngôn hỏi, hắn đối với cái bộ phận này cảm thấy rất hứng thú. Hắn trước kia không ít lần bị cái nha đầu điên này chỉnh qua, ước gì gả nàng đi ra ngoài, nhưng cũng không ai dám muốn a. Hôm nay lại bị Lục Nghiêu phi lễ rồi? Nếu không... Tặng hắn? Bớt đi chủ ý ‘thịt’ tỷ của ta.
Đồng Hân vung hắn cái liếc mắt trắng, đến lúc nào rồi còn hồ đồ.
- Hắn kéo ta vào trong suối nước nóng, sau đó... Ta... Ta liền giãy dụa a, hắn liền đạp bay ta.
Đồng Phỉ trốn tránh ánh mắt.
- Tại sao hắn phải kéo ngươi vào trong suối nước nóng?
- Nhìn bổn tiểu thư xinh đẹp, động sắc tâm chứ sao.
Đồng Phỉ giương đầu lên.
- Nói thật!
Đồng Hân giọng điệu nghiêm khắc, lại nhìn về phía các thị vệ khác, nhưng bọn thị vệ đều lắc đầu, các nàng thật không biết lúc ấy phát sinh qua chuyện gì.
- Lục Nghiêu, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Đồng Hân lại hỏi Tần Mệnh.
- Lúc ấy ta đang ngâm tắm, nha đầu điên này không biết cái sợi gân nào đắp sai rồi, bổ nhào vào trong suối nước nóng muốn phi lễ ta, ta đương nhiên phải phản kháng, kết quả là... Đạp bay rồi...
- Ta phi lễ ngươi? Bổn cô nương chưa từng thấy nam tử a!
Đồng Phỉ suýt chút nữa đi qua cào hắn.
- Chưa thấy qua nam tử thôn quê!
- Ngươi... Hân tỷ tỷ, ngươi xem hắn! Quá hỗn đản rồi!
Đồng Phỉ tức giận trực tiếp dậm chân.
Đồng Hân thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc quát lệnh.
- Chớ hồ nháo! Tam ca của ngươi đều trọng thương hôn mê, trong gia tộc nhất định sẽ điều tra kỹ càng, ngươi là nói thật với ta, hay là đi nói cùng các trưởng lão?
- Ta...
Đồng Phỉ cổ co rụt lại, mím chặt miệng, cúi đầu xuống.
- Nói hay không?
- Là hắn ngâm trong nước, ta... Ta nhảy vào.
Đồng Phỉ vểnh miệng lên.
Đồng Ngôn vui vẻ:
- Tiểu muội! Nhanh nhẹn dũng mãnh a! Thật chưa thấy qua nam tử thôn quê? Chuẩn bị sinh hiếp a!!
- Hân tỷ tỷ, ngươi nhìn, Đồng Ngôn cũng khi dễ ta.
- Con dế, đừng hô to gọi nhỏ.
- Có huynh trưởng nào như ngươi vậy không?
Đồng Phỉ chống eo, nâng cao bộ ngực.
- Tại sao phải... Nhào đi vào?
Đồng Hân đều nói không ra miệng, nha đầu kia, thực sự quá hồ đồ rồi.
Đồng Phỉ nhụt chí rồi, quệt mồm nói:
- Ướt người, hô phi lễ.
Đồng Ngôn tiếng ho khan, đi đến phía trước:
- Ẩm ướt hay là mất, viết như thế nào?
- Ngươi đi chết a!
Đồng Phỉ kêu to.
- Ha ha!
Đồng Ngôn vừa cười hai tiếng, bị Đồng Hân một khuỷu tay định tại trên bụng, ngừng lại rồi.
Đồng Phỉ tức giận chỉ vào Tần Mệnh:
- Ta chỉ là đùa giỡn, hắn lại thế nào cũng không thể đạp bay nữ hài tử như ta đi được, từ hậu viện trực tiếp bay đến tiền viện rồi, Hân tỷ tỷ, ngươi biết lúc ấy đau như nào không.
- Cái này... Là có chút quá phận rồi.
Đồng Hân dường như đã tưởng tượng đến hình ảnh ngay lúc đó, bờ môi khẽ mím môi, suýt chút nữa bật cười, lại cưỡng ép chịu đựng lấy, bảo trì biểu lộ nghiêm khắc của nàng.
- Hân tỷ tỷ, ngươi phải làm chủ cho ta, thay ta hung hăng giáo huấn hắn.
Đồng Hân thực sự rất nổi cáu, nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó liền ủy khuất.
- Ngươi không phải đã giáo huấn hắn sao? Cũng gọi nhị ca tam ca ngươi đến rồi.
- Ai giáo huấn ai a? Nhìn hắn đánh tam ca của ta, lại nhìn hắn làm nhị ca ta khiếp sợ rồi.
- Ta không phải khiếp sợ, ta là bị tiếng sấm chấn đến.
Đồng Kỳ phiền muộn đi tới, tiểu nha đầu này quá không nói chuyện rồi, ta là cái loại người bị hù ngã hay sao?
- Giống nhau.
- Không giống nhau.
- Nhị ca, đến lúc nào rồi, ngươi còn tính toán cái này?
Đồng Kỳ im lặng, ta đương nhiên phải tính toán, vạn nhất truyền đi, nói cái gì ‘Đồng Đại bị đánh bay rồi’ ‘Đồng Kỳ bị sợ co quắp rồi’, nhất hệ bọn hắn đây lại còn không bị người khác cười đến rụng răng?
- Tốt rồi tốt rồi, đừng có lại náo loạn, hôm nay là chúng ta không đúng, xông vào vườn ngự uyển, còn tập kích khách nhân của Đồng Hân muội muội.
Đầu Đồng Kỳ vẫn còn ông ông, như là có mảnh lôi vân nổ vang tại bên tai, sắc mặt hắn rất yếu ớt, cứ việc cố gắng tươi cười, muốn bảo trì phong độ, nhưng thấy thế nào cũng vẫn rất chật vật.
Hắn thoạt nhìn chật vật, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Hôm nay Đồng Hân rõ ràng cho thấy muốn che chở Lục Nghiêu rồi, thân phận hai người khả năng không tầm thường. Bằng không thì, đổi thành những người khác, ai dám khi dễ Đồng Phỉ, Đồng Hân chính là người dầu tiên thứ nhất cho phép.
Cần phải cẩn thận điều tra thân phận cái tên Lục Nghiêu này, một người bình thường sao có thể hai quyền bại lui thiên tài Tử Viêm Tộc Đồng Đại? Một người bình thường sao có thể đánh bại Lục Đại Hắc Nguyệt đấu thú vây quét? Một người bình thường, sao có thể dùng cảnh giới lục trọng thiên đối chiến Bát Tinh Hắc Nguyệt thất trọng thiên? Mỗi một ‘Chiến tích’ đều đủ kinh người rồi, ba cái trộn chung cùng một chỗ thì thế nào?
- Ta làm sao hồ đồ rồi, rõ ràng là hắn khi dễ ta.
Đồng Phỉ càng ủy khuất, ngay cả nhị ca thương nàng sủng nàng cũng đều không giúp nàng nói chuyện.
Đồng Kỳ ‘Thức thời’ để cho Đồng Hân thở ra hơi, chỉ sợ đệ tử nhất hệ Đồng Kỳ cắn lấy không nhả.
- Đợi tí nữa ta vấn an Đồng Đại đường ca.
- Chúng ta đi trước, hôm nào lại đến xin lỗi.
Đồng Kỳ cứng rắn lôi kéo Đồng Phỉ rời khỏi, đi theo đằng sau là sáu Hắc Nguyệt đấu thú toàn thân tổn thương, bọn hắn đi ra rất xa cũng còn quay đầu lại nhìn Tần Mệnh, ở bên trong đáy mắt lạnh lùng nghiêm nghị tích tụ lấy sát ý. Bọn hắn quanh năm chém giết tại đấu thú trường, không phải là không có bị bại, nhưng lại không có bại thảm qua như vậy.
- Đứa nhà quê, bổn cô nương sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đồng Phỉ không quên quay đầu lại dữ tợn với Tần Mệnh một cái.