- Ngươi không có bị thương chứ?
Đồng Hân nhìn Tần Mệnh, tóc ngắn tán loạn, thái dương có đổ mồ hôi, nhưng không có nhìn thấy máu, chẳng lẽ hắn đều không có bị thương?
Đồng Ngôn giống như lần đầu tiên nhận thức Tần Mệnh, nhìn từ trên xuống dưới:
- Ngươi là làm sao đánh bại Đồng Đại?
Có so sánh mới có nhận thức rõ ràng, mặc kệ Tần Mệnh ở bên ngoài biểu hiện có bao nhiêu đoạt mắt, nhưng ở trong mắt của bọn người Đồng Ngôn lại đều không coi vào đâu, dù sao những kẻ kia cũng đều là ‘Người ngoài’, là chút ít ‘Người bình thường’. Nhưng Tần Mệnh hiện tại người đánh bại chính là người của Tử Viêm tộc bọn hắn, là người bọn hắn hiểu rõ cùng lúc tán thành.
- Hắn chủ quan.
Thần kinh căng cứng trpng người Tần Mệnh đến bây giờ mới buông ra, hôm nay là lần đầu tiên lĩnh giáo Hắc Nguyệt đấu thú, chính xác đáng sợ, bọn hắn chiêu thức lão luyện, ra tay xảo trá tinh chuẩn, mỗi một lần thế công đều mang theo phòng ngự, mỗi một lần tiến công đều giống như biết trước bước tiếp theo, đây là kinh nghiệm tích lũy qua không ngừng chém giết, cùng những võ giả chỉ là tu luyện võ pháp kia hoàn toàn không giống nhau, là một mặt phong cách chiến đấu khác.
Bọn thị vệ đều đang nói thầm, chủ quan sao? Dù cho Đồng Đại không có dùng ra toàn lực, nhưng sáu Hắc Nguyệt đấu thú đằng sau thì sao đây?
- Ta đi nghỉ ngơi.
Tần Mệnh rời khỏi, đi chưa được mấy bước, lại quay đầu lại hỏi:
- Ta làm tổn thương Đồng Đại kia, không có việc gì chứ?
- Yên tâm đi, sẽ không đâu!
Nếu như Tần Mệnh chỉ là ỷ là ân nhân cứu mạng Đồng Hân mà ra tay đả thương người, Tử Viêm Tộc sẽ nghiêm trị, nhưng Tần Mệnh liền đánh bại Đồng Đại cùng sáu Hắc Nguyệt đấu thú, còn chính diện đối chiến với Bát Tinh Hắc Nguyệt thất trọng thiên, ý nghĩa liền hoàn toàn không giống với lúc trước. Vẫn là câu nói kia, thực lực vi tôn! Ngươi đáng để được Tử Viêm Tộc coi trọng, việc lớn liền có thể hóa nhỏ, việc nhỏ liền hóa thành không.
Tần Mệnh đi vài bước lại ngừng:
- Chuyện Thăng Long bảng, ngươi đã đề cập qua với phụ thân ngươi chưa?
- Đề cập qua rồi.
- Như thế nào? Ta có thể tham gia không?
Đồng Hân phức tạp nhìn Tần Mệnh một lát, xinh đẹp mỉm cười, dường như Hàn Mai tách ra:
- Có thể!
Tần Mệnh gật đầu, đi về hướng sân nhỏ.
- Có thể?
Đồng Ngôn đợi Tần Mệnh rời khỏi, nhắc nhở Đồng Hân:
- Cô cô bên kia đã là trực tiếp cự tuyệt.
- Hắn không thể sao?
Đồng Hân nhìn bóng lưng của Tần Mệnh, trong lòng nổi lên luồng nhiệt khác thường.
- Hắn có thể hay không không phải do chúng ta định đoạt a.
- Tất cả mọi người, đi cùng ta, đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối nói một lần.
Đồng Hân đều mang tất cả thị vệ đi, nàng phải hiểu thực lực thật sự của Lục Nghiêu, rốt cuộc là Tần Mệnh dùng thủ đoạn đặc thù nào đó, hay là bằng thực lực chân thật đánh bại hai ca ca của Đồng Phỉ.
Không đến trời tối, chuyện phát sinh ở trong vườn ngự uyển của Đồng Hân đã truyền khắp tất cả trực hệ cùng chi thứ Tử Viêm Tộc, ngay cả thủ vệ các nơi đều nghe nói Đồng Hân tiểu thư ‘Chết lại phục sinh’, ‘Đột nhiên trở về’, còn mang về đến một ‘Kẻ mạnh’.
‘Đồng Hân mang về ân nhân cứu mạng ở tại vườn ngự uyển của nàng. ’.
‘Người nọ tên là Lục Nghiêu. ’.
‘Lục Nghiêu khi dễ Đồng Phỉ, hai quyền trọng thương Đồng Đại, ngược bại Lục Đại Hắc Nguyệt đấu thú, mạnh mẽ chính diện đón đỡ Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú thất trọng thiên, toàn thân đến lui, đến việc hắn chỉ là Địa Võ lục trọng thiên!’.
Còn có người nói chuyện say sưa chính là, Đồng Kỳ bị một tiếng rống của Lục Nghiêu làm cho co quắp rồi!
Chuyện trong truyền bá có lẽ có chút thay đổi, nhưng Lục Nghiêu bày ra thực đủ sức để cho bất cứ kẻ nào cũng phải nhìn thẳng vào. Nhất là tại thời khắc mấu chốt danh sách Thăng Long bảng sắp xác định, Đồng Đại thảm bại sẽ trở thành chỗ bẩn để hắn khó mà trèo lên danh sách, thậm chí sẽ trực tiếp bị loại bỏ, đến Lục Nghiêu đoạt mắt biểu hiện, rất có thể sẽ được cân nhắc đặc thù, điều kiện tiên quyết là hắn xác định muốn gia nhập Tử Viêm Tộc, trở thành một thành viên bên trong.
Từ xế chiều đến buổi tối, rất nhiều chi thứ đệ tử, còn có Đồng Ngôn Đồng Hân những cùng huynh muội trực hệ khác phụ mẫu kia, đều đến thăm Đồng Hân đã trở về, thuận tiện muốn nhìn Lục Nghiêu một chút.
Nhưng Lục Nghiêu cự tuyệt gặp khách, ngâm trong suối nước nóng điều dưỡng thân thể.
Suối nước nóng giống như là một dược trì, đều có hiệu quả an dưỡng bổ sung linh lực, ngâm ở bên trong rất thoải mái.
- Lục Nghiêu công tử, ngươi là người ở nơi nào a.
Tú nhi bưng tới chút ít bánh ngọt, còn có bình rượu trái cây đặc nhưỡng, đặt ở cạnh hồ suối. Ánh mắt nàng đen láy to tròn, hiếu kỳ lại sùng bái nhìn Tần Mệnh. Nàng từ nhỏ sống ở Tử Viêm Tộc, phụng dưỡng bọn hắn, kính sợ bọn hắn, cũng lo lắng không yên nhìn lên bọn hắn, bọn hắn cao cao tại thượng, uy nghiêm đến cường đại, giống như là Hoàng tộc nơi hải vực mênh mông, chưa từng nghĩ tới, có người vậy mà dám ở chỗ này ‘Suồng sã’, còn cường thế đánh bại bọn hắn.
- Tại một nơi rất xa.
- Ngươi lớn bao nhiêu à?
- Ngươi thấy ta giống bao nhiêu?
Tần Mệnh bưng rượu trái cây lên nhấp miệng, mát lạnh sướng miệng, thấm vào thân thể rồi lại nổi lên trận trận nhiệt ý, lỗ chân lông toàn thân hắn đều mở ra, toàn thân thoải mái.
- Ta thấy ngươi không lớn.
Làn da Tú nhi trắng nõn thủy nộn không gì sánh được, bộ dáng yêu kiều đáng yêu, dưới y phục đơn bạc, trước sau lồi lõm, linh lung hấp dẫn, khó trách Đồng Ngôn lại có ý nghĩ đối với nàng.