- Đoán xem.
- Đoán không ra.
Tú nhi đáng yêu đưa ra cái lưỡi nhỏ thơm tho, nói nhỏ:
- Tiểu thư chưa từng giữ nam tử khác ở chỗ này, ngươi là người đầu tiên a.
- Vậy sao? Ta rất vinh hạnh.
Tần Mệnh biết rõ nguyên nhân Đồng Hân để hắn ở lại chỗ này, chủ yếu là sợ hắn bị Đồng Ngôn ‘Quấy rối’, không để ý đem chuyện giữa bọn họ nói ra.
- Ta nghe nói, ngươi cứu tiểu thư ba lượt a.
- Ừm, thật bất ngờ.
- Đây là duyên phận a, cố gắng.
Tú nhi nắm tay, cổ vũ cho Tần Mệnh.
- Cố gắng cái gì?
Tần Mệnh nhìn tiểu cô nương đáng yêu này, nhìn ra được rất thiện lương.
- Tự bản thân suy nghĩ, hì hì.
Tú nhi cười vô cùng ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhưng lại nổi lên đỏ ửng.
Nàng từ nhỏ ở bên cạnh Đồng Hân, đối với tính cách của tiểu thư nhà mình rất hiểu rõ, chưa từng thấy nàng để nam tử nào ở trong lòng, còn trực tiếp mời đến trong vườn ngự uyển ở. Tiểu thư cùng Lục Nghiêu lại là duyên phận ‘Cứu mạng’, Lục Nghiêu còn có thể tham gia Thăng Long bảng, còn là tiểu thư cực lực kiên trì. Vậy sau này thì sao? Cái đầu nhỏ của Tú nhi càng ngày càng nghĩ nhiều, vạn nhất thật sự phát sinh chút gì đó thì sao? Nàng với tư cách nha đầu thiếp thân của tiểu thư, cũng là muốn ‘Tặng của hồi môn’.
- Đồng Đại đã tỉnh lại chưa?
Tần Mệnh kỳ quái tiểu cô nương này làm sao đỏ mặt.
- Trước khi trời tối liền tỉnh rồi, thương thế rất nghiêm trọng, nhưng tránh được chỗ hiểm.
Tú nhi cầm lấy bánh ngọt, đưa đến bên miệng Tần Mệnh.
Tần Mệnh thoáng sững sờ, không quá thích ứng, vẫn là thò tay tiếp lấy.
- Lục Nghiêu công tử, ngươi luyện võ pháp gì vậy? Thật là lợi hại a, ngay cả Đồng Đại thiếu gia đều không phải là đối thủ của ngươi.
- Vạn Thú Lôi kiếp.
- Ngươi còn tu thể võ à?
Tú nhi lại cầm lấy cái điểm tâm đưa qua.
- Tú nhi!
Phía trước đường nhỏ bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Đồng Hân.
- Tiểu thư.
Khuôn mặt Tú nhi đỏ lên, vội vàng đứng dậy, hướng Đồng Hân hành lễ, vội vã chạy ra.
- Ngươi làm gì nàng rồi?
Đồng Hân nhìn Tú nhi chạy đi, mặt sao lại đỏ như quả táo thế kia.
- Ta liền giống người xấu như vậy sao?
- Dù sao cũng không phải người tốt.
Đồng Hân lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy không đúng, suy nghĩ quả nhiên một cái liền bay tới chuyện hoang đường lần kia rồi. Nàng vội vuốt thuận mái tóc, che giấu sự xấu hổ.
Tần Mệnh rụt rụt thân thể:
- Có thể chờ ta ngâm xong, lại đi vào hay không?
- Ngươi còn thẹn thùng?
Trong tay Đồng Hân nâng cái hộp gấm, đi đến bên cạnh ao:
- Đưa tay ra.
- Cái gì đó?
- Lấy chút máu, khả năng cần dùng đến.
- Lấy máu?
Tần Mệnh vừa muốn giơ lên tay lập tức rút về đến.
- Nói đùa gì vậy, ta hiện tại thuộc về ‘Gặp máu chết’.
- Căng thẳng cái gì, chỉ lấy một chút.
- Lấy làm gì?
- Đưa đi cho trưởng lão, kiểm tra tuổi.
Nếu như Lục Nghiêu thật muốn đi tham gia Thăng Long bảng, tuổi là cửa khẩu cuối cùng. Nếu như vượt quá ba mươi tuổi, bất luận ngươi thiên phú như thế nào thực lực như thế nào, đều tuyệt đối không cho phép tham gia.
Đây là chuyện rất nghiêm túc, quan hệ đến vấn đề danh dự, gia tộc phải tự mình nghiêm khắc trấn quan, không có khả năng bởi vì nàng nói Lục Nghiêu bao nhiêu tuổi, liền nhận định bao nhiêu tuổi.
- Kiểm tra tuổi còn cần máu sao?
Tần Mệnh tránh né Đồng Hân, xê dịch sang bên cạnh, đừng bị đột nhiên đâm một châm, cảnh giới Đồng Hân cao hơn so với hắn.
- Đây là thuận tiện nhất, đưa tay lấy ra, chỉ lấy một chút.
- Không được.
- Vì cái gì?
- Sợ đau.
- ...
Đồng Hân im lặng nhìn Tần Mệnh.
Sợ đau? Ngươi?
- Máu của ta có huyền bí, không thể tùy tiện cho người khác kiểm tra.
- Chúng ta sẽ không tra bí mật của ngươi.
- Đổi phương pháp, phức tạp chút cũng không sao. Ta không hy vọng bị người khác kiểm tra như động vật.
- Được rồi.
Đồng Hân không quá cưỡng cầu, hôm nào mời trưởng lão tự thân qua đến, kiểm tra tuổi cho hắn.
- Chuyện ngày hôm nay, người của nhất hệ Đồng Đại kia rất không cao hứng. Mặc dù là bọn hắn thêu dệt chuyện trước, nhưng ngươi ra tay quá nặng, nhất là Đồng Phỉ, dù thế nào người ta cũng là nữ hài tử, chỉ là ngang bướng, không có ý xấu, ngươi không đến mức trực tiếp đạp bay a. Đồng Đại vừa được cứu qua đến rồi, nói nếu như đường quyền lệch một tấc, hắn khả năng liền mất mạng. Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
- Chỉ cần không chọc ta, ta sẽ rất an phận.
- Chọc giận ngươi cũng không thể xuống nặng tay. Lần này nếu như không phải Đồng Kỳ chủ động nhận sai, Đồng Phỉ lại cầu tình, người của nhất hệ bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi.
Đồng Hân thừa nhận lần này Lục Nghiêu ra tay rất là đúng lúc, đánh ra thanh danh, cũng làm cho bọn hắn một lần nữa nhận thức Lục Nghiêu. Trong nội tâm nàng kỳ thật rất cao hứng, bởi vì Lục Nghiêu so với nàng dự đoán càng cường đại hơn, cường đại đến mức có thể đối kháng với thất trọng thiên. Nhưng tuyệt đối không có thể có lần sau nữa, vạn nhất thật phế đi ai, hoặc là muốn mạng của ai, nàng thật bảo vệ không được Lục Nghiêu.
- Ta sẽ cố gắng khắc chế, không trêu chọc phiền toái.
Tần Mệnh đã thể hiện ra thực lực của chính mình, thế này là đủ rồi, không muốn gây chuyện.
- Còn có chuyện, ngươi suy nghĩ thật kỹ.
- Chuyện gì?
- Tử Viêm Tộc tiến cử ngươi tham gia Thăng Long bảng, ngươi chính là đại biểu cho Tử Viêm Tộc, ngươi phải là người của Tử Viêm tộc.
- Cần ta làm cái gì?