- Ký kết khế ước, trở thành cung phụng khác họ của Tử Viêm Tộc, hoặc là bái nhập một vị chiến tướng làm đệ tử trên danh nghĩa.
- Còn gì nữa không?
Tần Mệnh cũng không muốn làm cung phụng gì đó, nói cho cùng hắn chính là tới quấy rối. Còn làm đệ tử của chiến tướng? Hắn nhớ tới khí thế của những chiến tướng kia, tâm liền căng cứng, thành là đệ tử của bọn họ, tránh không được phải chấp nhận kiểm tra dạy dỗ, đến lúc đó khẳng định bại lộ.
- Bình thường đều là loại thân phận này, mới có tư cách. Tuy nhiên, nếu như ngươi trở thành người của ta, coi như là người của Tử Viêm tộc rồi.
- Chúng ta không phải đã có gì đó rồi sao?
Đồng Hân nao nao, mặt trở nên ửng đỏ, xấu hổ nói:
- Ta nói là thị vệ các loại, ngươi suy nghĩ cái gì!
- Thị vệ... Cũng được đi.
Đồng Hân đè thấp thanh âm răn dạy hắn:
- Chúng ta trước khi đến đã nói rồi, không cho phép nhắc lại những chuyện kia! Nếu như Đồng Ngôn biết rồi, những người khác phát hiện, ngươi tuyệt đối sẽ...
- Hai người các ngươi đang làm gì đó?
Đồng Ngôn từ từ đẩy cửa sân ra, nhíu mày, nghiêng đầu, sắc mặt âm trầm.
Lục Nghiêu đang ngâm trong bồn tắm, tỷ tỷ không kiêng kị sao? Tỷ tỷ lúc nào phóng túng như vậy rồi! Hai người như thế nào lại cười cười nói nói, mặt tỷ tỷ đỏ rần, đều nhanh dựa vào thành một khối rồi.
Đồng Hân nhoáng một cái đã lập tức khôi phục thái độ bình thường:
- Muộn vậy rồi, sao ngươi lại tới đây?
- Muộn vậy rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này!
Đồng Ngôn từng bước một đi tới, ánh mắt ở trên người Tần Mệnh cùng Đồng Hân đổi tới đổi lui.
- Ta tới lấy máu Lục Nghiêu, kiểm tra tuổi.
- Cái chuyện nhỏ này còn cần ngươi tự thân qua đến?
- Nói chuyện như thế nào a!
Đồng Hân cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến răn dạy hắn.
- Hai người các ngươi có phải có việc gạt ta hay không?
Sắc mặt Đồng Ngôn cũng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, vừa rồi cái kia nếu như còn gọi là bình thường, hắn liền là người ngu!
- Nói rõ ràng cho ta! Ta đã sớm cảm thấy không được bình thường.
- Không có.
- Có!
Đồng Hân lập tức phủ nhận, nhưng Tần Mệnh lại nhẹ gật đầu.
- Chúng ta có thể có chuyện gì!
Đồng Hân vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo Tần Mệnh, nghìn vạn chớ nói lung tung nói.
- Ta vừa ý Đồng Phỉ kia rồi.
À? Đồng Ngôn vừa trừng mắt.
- Đồng Phỉ?
À? Đồng Hân khẽ giật mình.
Tần Mệnh mượn xoa nắn lông mày, cho Đồng Hân vài cái chớp mắt. Vội vàng đuổi đệ đệ ngươi đi a.
- A! Đúng!
Đồng Hân mỉm cười, chần chờ xuống:
- Lục Nghiêu đang nghe ngóng Đồng Phỉ chuyện, hắn có chút ít hảo cảm đối với Đồng Phỉ.
- Ngươi? Đồng Phỉ? Ngươi xác định?
Tần Mệnh mặt không đỏ tim không nhảy:
- Thay ta giữ bí mật! Nha đầu kia điên là có chút điên, nhưng rất đơn thuần, không có ý xấu. Việc hôm nay huyên náo thật không tốt, ta muốn tìm cái cách đến hòa hoãn.
- Quả thật?
Đồng Ngôn rất hoài nghi, hai ngươi nói chuyện này? Việc này cần nói trong suối nước nóng sao?
- Ngươi đừng trộn đều! Ta tìm một cơ hội nói chuyện với Đồng Phỉ.
Đồng Hân nhắc nhở Đồng Ngôn, bưng lên hộp gấm rời khỏi.
Đồng Ngôn nhìn tỷ tỷ đi ra cửa sân, lại nhìn về phía Lục Nghiêu:
- Ngươi thề cho ta, ngươi cùng tỷ ta không có gì.
- Ngươi cho rằng có thể có cái gì? Ta nói ngươi chỉ số thông minh không có vấn đề đấy chứ, từ lúc ta cùng ngươi bắt đầu gặp mặt, ngươi cứ liên tục nói nói, dù là không có việc gì cũng có thể để cho ngươi nói ra đến chuyện. Ngươi rốt cuộc là đang bảo hộ tỷ tỷ của ngươi, hay là đang tác hợp đây này.
- Ta nhổ vào! Ta tác hợp ngươi?
- Vậy sau này cũng đừng nhắc lại nữa.
Đồng Ngôn vẫn là không yên lòng, con mắt đi lòng vòng, ngồi theo vào suối nước nóng.
- Này!
- Ta có tên! Còn nữa, các ngươi người một nhà đều thích xem người khác tắm rửa sao? Có thể chờ ta ngâm xong, chúng ta lại trò chuyện hay không?
- Ngươi nói cho ta một chút, những ngày này ngươi cùng tỷ ta ở chung, có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không?
- Ví dụ như?
- Không có ví dụ như, nói thẳng.
- Không có.
- Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi dám đánh chủ ý với tỷ tỷ ta, ta không để yên cho ngươi, không phế đi ngươi, ta cũng thiến ngươi. Tuy nhiên nha, nếu như ngươi thật tốt, giữ một khoảng cách cùng tỷ ta, Tử Viêm Tộc sau này có ta bảo kê ngươi.
- Yên tâm.
- Ngươi đồng ý?
Con mắt Đồng Ngôn đi lòng vòng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Lục Nghiêu, cười nói:
- Ngày mai mang ngươi đi đến một nơi.
- Nơi nào?
Tần Mệnh liếc qua khuôn mặt tươi cười của hắn, đánh cái chủ ý quỷ gì đây?
- Phần Thiên các!
- Hoả táng ta?
- Làm sao có thể! Đồng Ngôn ta cũng không muốn nợ ân tình người, ngươi cứu ta hai lần, ta cho ngươi một cơ duyên.
- Ta có thể tin ngươi?
- Ngươi chỉ cần không có gì cùng tỷ ta, ngươi có thể tin ta.
- Trong Phần Thiên các có cái gì?
- Phần Thiên Luyện Vực trước kia là quần đảo núi lửa, nghe nói phun trào vô số năm tháng, có chút đều núi lửa tồn tại trên vạn năm. Về sau Tử Viêm Tộc lại tới đây, bắt bọn nó thuần hóa từng cái, dùng trận pháp xuyến làm một thể, cho chúng ta sử dụng. Toà núi lửa cấp bậc vạn năm kia được trọng điểm cải tạo, biến thành trọng địa, bảo địa, Thánh Địa của Tử Viêm Tộc, trong đó một tòa tên là Phần Thiên các. Nham tương chỗ đó có vô số Hỏa Linh, tựa như những cá ở bên trong ao suối nước nóng này, tuy nhiên so với chúng lại càng mạnh hơn nữa, nghìn vạn hình thái biến hóa.
- Nói thẳng có tác dụng gì.