- Rèn luyện kinh mạch! Khuếch trương tăng khí hải! Những Hỏa Linh kia sẽ chui vào trong thân thể của ngươi, đem kinh mạch cùng khí hải của ngươi đều nhiều lần rèn luyện, trở nên càng chắc chắn, thời gian ngươi kiên trì càng lâu, kinh mạch cùng khí hải sẽ càng chắc chắn, sau này vận chuyển linh lực, phóng thích võ pháp, cũng liền trở nên nhanh hơn. Nếu như kiên trì qua ba ngày, khí hải của ngươi còn có thể sẽ khuếch trương tăng một bộ phận. Nói như vậy, chỗ đó chính là một lò luyện, ngươi chính là một khối sắt, ném vào đi vật lộn giữa sống cùng chết. Quá trình sẽ vô cùng thống khổ, kiên trì hai ba ngày liền coi là không tệ, sẽ có chút ít quan hệ cùng thể chất, thể chất càng tốt, hiệu quả rèn luyện cũng sẽ càng tốt.
Tần Mệnh động tâm rồi, bản thân núi lửa hoạt động vạn năm chính là cái bảo khố thiên nhiên cực lớn, lại bị Tử Viêm Tộc mấy ngàn năm cải tạo, có thể tưởng tượng hiệu quả nếu đi vào rèn luyện một phen. Thể chất của hắn đã tăng cường trong cực hàn chi thủy rồi, nếu như sẽ đem kinh mạch cùng khí hải rèn luyện một phen, thậm chí mở rộng vài vòng, nói không chừng có thể thúc đẩy hắn đột phá Địa Võ lục trọng thiên, tiến vào giai đoạn Địa Võ cao giai!
Nhưng, Đồng Ngôn lại có ý tốt như vậy?
- Muốn hay không muốn đây? Hiệu quả tuyệt đối vượt qua ngươi tưởng tượng.
Đồng Ngôn tiếp tục dụ hoặc lấy Tần Mệnh.
- Sẽ không có điều kiện gì đấy chứ?
- Làm sao có thể, ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên cần phải cho ngươi chút ban thưởng.
- Vậy là tốt rồi.
- Ta muốn cùng ngươi đánh cược.
Liền biết tên này không có hảo tâm như vậy, Tần Mệnh vẩy nước lên thân thể:
- Đánh cược cái gì?
- Kỷ lục cao nhất thế hệ này của chúng ta, là ta giữ, ở bên trong rèn mười hai ngày, không yêu cầu ngươi rất cao, chỉ cần ngươi có thể kiên trì sáu ngày.
- Sau đó thì sao?
Đồng Ngôn nghiêng người, ôm lấy bả vai Tần Mệnh:
- Nếu như ngươi làm được, ân oán giữa hai ta xóa bỏ, từ nay về sau, ta kết giao bằng hữu với ngươi.
- Nếu như làm không được đây?
- Rời khỏi vườn ngự uyển này, đến vườn ngự uyển của ta, là thị vệ thiếp thân của ta. Như thế nào đây?
- Sáu ngày liền có thể?
- Đúng, sáu ngày liền có thể, rất dễ dàng.
Đồng Ngôn cười ha hả nhìn Tần Mệnh, sáu ngày? Ngươi có thể chờ đủ ba ngày liền coi như không tệ! Phần Thiên các là một núi lửa hoạt động vạn năm, là bảo địa được sáng lập chuyên môn vì Tử Viêm Tộc rèn luyện, nghìn vạn linh thể trong chỗ này mặc dù bị thuần hóa rồi, nhưng vẫn là rất bá đạo, hơn nữa cái cảm giác linh thể chui vào thân thể kia thống khổ khó có thể tưởng tượng, giống như là muốn đem người ta đốt sống thành tro, thể nghiệm qua một lần tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai. Coi như là Tử Viêm Tộc bọn hắn, thuộc về thể chất Tử Viêm, thời gian ở bên trong kiên trì cơ bản đều tại ba đến năm ngày, trừ phi người có nghị lực cứng cỏi, thể chất đặc thù, mới có thể thừa nhận năm sáu bảy ngày, như hắn đây thừa nhận mười hai ngày, thuộc về khác loại trong khác loại.
Năm đó lúc mẫu thân hắn vừa vặn qua đời, hắn chính là lo lắng bị khi dễ, bị ném bỏ, dứt khoát kiên quyết xâm nhập Phần Thiên các, dùng kỳ tích ‘mười hai ngày’ đã chứng minh chính hắn, cũng được phụ thân coi trọng.
Hiện tại nhớ tới mười hai ngày dày vò đo, toàn thân cũng còn sẽ không dễ chịu.
Hắn không tin Lục Nghiêu có thể kiên trì sáu ngày, cơ bản ba ngày liền là cực hạn rồi. Đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đem Lục Nghiêu từ trong vườn ngự uyển của tỷ tỷ điều đi, buộc ở bên cạnh hắn. Hắn cứ luôn thấy Lục Nghiêu cùng tỷ tỷ sẽ phát sinh chút gì đó, hoặc là đã phát sinh chút gì đó rồi. Loại cảm giác này thậm chí ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nghiêu, thì đã có, hắn phải đem loại khả năng bóp chết từ trong trứng nước.
- Đánh cược!
- Sảng khoái! Quyết định như vậy đi? Sáng ngày mai ta tới gọi ngươi.
- Cần chuẩn bị cái gì không?
- Cái gì cũng đều không cần.
Đồng Ngôn vỗ vỗ bả vai Tần Mệnh, cười vô cùng thần bí.
- Không tiễn, ta lại ngâm một lát.
- Đúng rồi, ngươi thật có hứng thú đối với Đồng Phỉ? Ta giúp ngươi tác hợp a.
- Đừng! Vẫn là ta tự mình tới đi.
Tần Mệnh nói như vậy chỉ là đuổi Đồng Ngôn, đừng làm cho hắn cứ tóm lấy không thả, nhưng nghìn vạn lần đừng để truyền đến trong lỗ tai nha đầu điên kia.
- Tùy ngươi. Ngày mai gặp.
Đồng Ngôn rời khỏi sân nhỏ, sau khi chào hỏi cùng tỷ tỷ mới rời khỏi.
Đồng Hân cũng dặn dò Đồng Ngôn, không được nói lung tung cùng Đồng Phỉ.
Đồng Ngôn đáp ứng vô cùng tốt, sau khi rời khỏi vườn ngự uyển, lại quay người đi đến chỗ Đồng Phỉ.
- Này, nha đầu điên.
Đồng Ngôn tựa ở cửa sổ, thổi cái huýt sáo với Đồng Phỉ bên trong.
- Ngươi đi chết đi.
Đồng Phỉ đang ngồi trong phòng hờn dỗi, chuyện buổi chiều huyên náo xôn xao, bản thân bị ủy khuất, còn khiến hai ca ca bị khi dễ. Mẫu thân lại nghiêm khắc nhắc nhở nàng, không thể lại đi hồ đồ, việc này cứ như vậy đi qua.
- Nói cho ngươi một tin tức tốt.
Đồng Phỉ vểnh cái miệng nhỏ nhắn hồng ục ục lên, đưa lưng về phía Đồng Ngôn:
- Ngươi lần thứ hai phát dục rồi?
Đồng Ngôn trợn trắng mắt, nha đầu kia học ở đâu vậy.
- Có người thích ngươi.
- Nhàm chán!
- Chính là cái tên Lục Nghiêu kia, hắn thích ngươi rồi.
- Ngươi có bị bệnh không.
Đồng Phỉ nắm chén trà bên cạnh lên ném đi đi ra ngoài.
- Là hắn ủy thác ta đến tác hợp, hai người các ngươi không đánh nhau thì không quen biết, coi như là duyên phận. Ngươi đều lớn như vậy rồi, cũng nên lập gia đình, ta thấy hai ngươi rất xứng.