Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1157 - Chương 1157 - Lửa Luyện Ba Mươi Ba Ngày (1)

Chương 1157 - Lửa Luyện Ba Mươi Ba Ngày (1)
Chương 1157 - Lửa Luyện Ba Mươi Ba Ngày (1)

- Bổn tiểu thư mới mười sáu! Đi chết đi.

Đồng Phỉ chạy tới, tức giận đóng cửa sổ.

Đồng Ngôn nhè nhẹ đẩy ra khe hở, xấu xa cười nói:

- Hắn cùng Đồng Hân tỷ tỷ ngươi thương lượng, hắn muốn tham gia Thăng Long bảng, nếu như thắng một hai trận, liền tới kết thân. Tiểu nha đầu, chờ làm tân nương đi.

- Hắn dám!!

Đồng Phỉ một tay kéo cửa sổ ra.

- Đến lúc đó có thể không theo ý được ngươi rồi, ha ha.

Đồng Ngôn nhìn bộ dạng Đồng Phỉ xấu hổ, trong lòng một hồi thoải mái, hắn không ít lần bị nha đầu điên này lăn qua lăn lại, hôm nay rốt cục cũng ‘Báo thù’ được rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Đồng Ngôn mang theo Tần Mệnh đi tới Phần Thiên các.

Phần Thiên các tọa lạc tại ngọn núi lớn phía tây Phần Thiên Luyện Vực, cao hơn ba nghìn thước, hùng vĩ khổng lồ, toàn thân đỏ choét, như là từ trong tới ngoài đều đốt khắp rồi, nhưng trên đầu lại treo lên chín tầng đám mây, thần bí lại kỳ diệu, đó là trận pháp Tử Viêm Tộc thiết lập, trấn áp lấy ngọn núi lửa cổ xưa bạo ngược vạn năm này.

Phần Thiên các là một tòa bảo tháp cực lớn, tọa lạc tại sâu trong miệng núi lửa, trấn áp trong nham tương quay cuồng. Ánh vàng vạn trượng, to lớn đồ sộ, bên trong truyền đến trận trận thanh âm nổ vang, trải qua nhiều năm không ngớt, nó là hạch tâm trận pháp.

- Tam thiếu gia!

- Đồng Ngôn thiếu gia.

Tại miệng núi lửa, có rất nhiều thị vệ trấn thủ, cũng có chút tộc nhân Tử Viêm Tộc đến đây rèn luyện, sau khi nhìn thấy Đồng Ngôn liền dồn dập hướng hắn chào hỏi, cũng nhìn nhiều Tần Mệnh phía sau hắn, âm thầm suy đoán tên này sẽ không phải là Lục Nghiêu người mà ngày hôm qua đã đánh bại Đồng Đại đấy chứ.

- Khang thúc! Vị này chính là Lục Nghiêu, ân nhân cứu mạng Đồng Hân tỷ tỷ ta.

Đồng Ngôn mang theo Tần Mệnh tìm đến thủ lĩnh thủ hộ. Hắn ngồi ở trên một phiến đá lơ lửng, khí tức nội liễm, nhưng lại uy nghiêm lạnh lùng, hai mắt mở ra, đúng là một mảnh đỏ rực, dường như bên trong là hai ngọn núi lửa bùng cháy, dâng lên lấy năng lượng kinh người.

Nam tử nhìn Tần Mệnh:

- Đã nói quy tắc với hắn?

- Đều nói.

Nam tử gật đầu, bên người bay tới hai phiến đá, muốn đi vào phía dưới Phần Thiên các, cần đạp vào phiến đá, do chúng hộ tống. Nếu như tự mình nhảy đi xuống, sẽ chấn động trận pháp, bị nhiệt độ cao đốt thành tro bụi.

Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn đạp vào phiến đá, trên phiến đá tách ra cường quang, như là hai tòa tháp nhỏ, phân biệt bảo vệ bọn hắn, nhanh chóng hạ xuống, bay đến Phần Thiên các được trấn áp trong nham tương.

Miệng núi lửa cực lớn, chiều rộng hơn ba trăm thước, càng là hướng xuống, ánh mắt càng khoáng đạt, một mảnh đỏ rực. Chỗ đó dường như chính là hải dương nham thạch dày đặc nóng chảy, dâng lên bọt khí rậm rạp chằng chịt, sóng nhiệt cuồn cuộn bốc hơi không ngớt, vặn vẹo lên không gian, nướng lấy tòa bảo tháp Phần Thiên các cực lớn này, ngẫu nhiên còn có thể nhìn đến đại hình Hỏa Linh phóng lên trời, xoáy lên nham tương sôi trào va chạm vào bảo tháp, đảo mắt đã bị ánh vàng chấn vỡ.

- Nhớ kỹ những lời ta nói với ngươi kia, đừng xông loạn, đừng kháng cự, nếu có ngoài ý muốn, bóp nát ngọc bài trong tay, sẽ có người cứu ngươi.

Đồng Ngôn thu hồi nét ngả ngớn, thận trọng nhắc nhở Tần Mệnh. Đánh cựơc là đánh cược, kỳ thật nơi này rất nguy hiểm, không phải là không có người chết cháy qua, hơn nữa hàng năm đều sẽ xuất hiện hai ba người.

Bọn hắn sau khi tiến vào Phần Thiên các, lập tức có người qua đến dẫn dắt, mang theo bọn hắn đi vào khu tu luyện rèn luyện tại tầng dưới cùng nhất.

Nơi này rộng hơn một ngàn thước, hôn ám lại nóng hổi, từng tòa luyện trì như là miệng núi lửa phân tán, phún mạnh lấy sóng nhiệt, dâng lên bọt lửa.

Tần Mệnh chọn một tòa luyện trì, tiếp nhận một tấm ngọc bài do thủ vệ đưa tới.

Đồng Ngôn lần nữa nhắc nhở Tần Mệnh.

- Ngươi là Địa Võ rồi, không cần những thứ phòng ngự kia, trực tiếp nhảy đi xuống là được. Nhớ kỹ, nếu có ngoài ý muốn thì lập tức bóp nát ngọc bài, có thể kiên trì thì kiên trì, không thể kiên trì cũng đừng sính cường.

- Sáu ngày, chờ xem.

Tần Mệnh thả người nhảy xuống luyện trì.

- Cái gì sáu ngày? Hắn muốn ở bên trong đợi sáu ngày?

Thủ vệ hỏi Đồng Ngôn.

- Hắc hắc, không dùng được ba ngày hắn liền đi ra.

Vậy cũng được, thủ vệ cười nói.

- Đồng Ngôn thiếu gia, muốn lại đi vào thử xem hay không?

- Miễn đi! Luyện một lần là được rồi.

Đồng Ngôn là không bao giờ muốn nếm thử mùi vị ‘Vật lộn giữa sống cùng chết’ thêm lần nào nữa.

- Thiếu gia ngài là ở chỗ này chờ, hay là...

- Ta đến bên trên kia đi dạo mấy tầng. Chờ hắn đi ra, nhớ đi gọi ta.

Mấy tầng bên trên là trọng địa tại Phần Thiên các, phong tồn lấy rất nhiều trọng bảo, tộc nhân bình thường không có quyền hạn tiến vào, nhưng Đồng Ngôn với tư cách con thứ ba của tộc trưởng, có thể tùy tiện ra vào.

Tần Mệnh rơi vào luyện trì, thẳng tuốt hạ xuống thật lâu thật lâu, mới từ từ dừng lại.

Nham tương, xung quanh là nham tương vô biên vô hạn, khắp thế giới đều biến thành màu lửa hồng, sền sệt, nóng hổi, nhiệt độ cao khủng bố nướng lấy hắn, sâu trong nham tương không ngừng có ‘Linh thể’ xuất hiện, cuốn động lên nham tương. Có chút giống là cá bơi bình thường, không có gì khác so với ao suối nước nóng, còn có chút là cự mãng, gần như cùng nham tương dung làm một thể, sau khi tới gần Tần Mệnh mới ở đến nó, dài hơn mười thước, tráng kiện như cối xay, nó quấn quanh lấy Tần Mệnh dạo qua một vòng, bơi về phía phía trước, còn có linh thể như là cá sấu, bơi lại sâu trong nham tương, trôi nổi ở trước mặt hắn, như là đang quan sát đến hắn, để cho trong tâm hắn rét run.

Bình Luận (0)
Comment