- Nếu như Tô Nghị dẫn hắn trở lại, có thể trước mang đến chỗ của ta hay không? Ta đã đồng ý qua trong vòng mười năm không đi quấy rầy hắn, các ngươi đột nhiên dẫn hắn qua đến, ta sợ hắn hiểu lầm.
- Ta sẽ cố gắng.
Đồng Hân không có quá để ý, nàng ngồi ở bên giường, nhìn Tần Mệnh, ôn nhu nói:
- Ngươi có muốn nói cho ta một chút chuyện trước kia của ngươi không?
- Chuyện trước kia, ta không muốn nhiều lời.
Tần Mệnh lắc đầu, không phải là không muốn nói, ta là không dám nói!
- Đợi ngươi muốn nói rồi, lại đến nói với ta, ta chờ ngươi.
Trong đầu Tần Mệnh có chút run lên, nhìn ánh mắt trong suốt trong trẻo của Đồng Hân, trên mặt mũi giống như như có chút nhàn nhạt đỏ ửng, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.
Hôm nay Đồng Hân cùng với thường ngày chính xác không hề như nhau rồi.
Đồng Hân bị Tần Mệnh nhìn đến không được tự nhiên, thoáng nghiêng nghiêng người, đứng quay lưng về phía hắn. Trong lòng không mê mang, không phức tạp, nhưng giống như cũng không phải quá bình tĩnh, nhiều hơn phần cảm giác đặc biệt.
- Ngươi giúp ta trở về mời cô cô ngươi, ta hiện tại không có chuẩn bị tốt để gặp nàng.
Tần Mệnh nói sang chủ đề khác, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên mập mờ rồi.
- Cô cô là đại biểu trong tộc nói chuyện với ngươi, nhất định phải đi. Nàng rất nghiêm khắc, nhưng tâm không xấu, đến lúc đó ngươi không cần nhiều lời cái gì, nàng hỏi ngươi đáp, đừng chống đối.
- Ta chỉ tham gia Thăng Long bảng, có cần thiết nghiêm khắc thẩm tra như vậy không?
- Ngươi là người do Tử Viêm tộc chúng ta tiến cử, nhất định phải là người của Tử Viêm tộc. Hiện trong tộc đối với ngươi không có hiểu mấy, tối thiểu muốn gặp mặt.
- Ta là người của ngươi, cái này còn chưa đủ?
Khuôn mặt Đồng Hân ửng đỏ, lại bị một câu của hắn làm hỗn loạn tâm. Nàng là người dịu dàng không linh xinh đẹp, giờ phút này đôi gò má lại đỏ hồng như mây tía, nhưng lại nhiều hơn phần vũ mị phong tình, hấp dẫn vô hạn.
- Thị vệ! Ta là thị vệ của ngươi.
Tần Mệnh tranh thủ thời gian bổ sung.
- Có chuyện, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng.
- Còn có chuyện gì?
Tần Mệnh ngồi thẳng người.
- Chuyện của chúng ta, cô cô biết rồi.
- Chuyện gì?
- Ngươi nói chuyện gì!
Đồng Hân quát, muốn chơi xấu sao?
Tần Mệnh nhìn bộ dạng Đồng Hân thẹn thùng vũ mị, có chút há mồm.
- Nàng... Nàng... Nàng làm sao mà biết được?
- Phụ thân cũng biết.
- A??
Mặt Đồng Hân bỗng nhiên hồng nóng lên, nàng hơi chút bối rối đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Mệnh:
- Ngươi bây giờ thật sự chỉ có hai con đường, hoặc là dùng mười hạng đầu Thăng Long bảng làm sính lễ, hướng Tử Viêm Tộc chúng ta cầu hôn, vĩnh viễn lưu tại Tử Viêm Tộc. Hoặc là... Bọn hắn sẽ giết ngươi.
- Chúng ta không phải ước định tốt không nói ra sao?
Tần Mệnh còn không có từ chuyện Thiết Sơn Hà trì hoãn qua đến, bây giờ lại giáng thêm một gậy vào đầu.
- Lục Nghiêu.
Đồng Hân nói nhẹ.
- Ừm?
- Ngươi nhất định phải lấy được mười hạng đầu, coi như vì ta! Được không?
Đồng Hân không dám nhìn nữa Tần Mệnh rồi, nàng bước nhanh chạy ra khỏi phòng, rời khỏi sân nhỏ rất xa mới dừng lại, nàng nhẹ vỗ về bộ ngực nhấp nhô, khuôn mặt đẹp đẽ hồng nhuận phơn phớt, rất lâu đều không có bình phục tâm tình. Đêm nay nàng qua đến chỉ là muốn đổi lại thái độ nhẹ nhõm đối mặt với Lục Nghiêu, không nghĩ tới nói xong... Nàng giống như... Trong lòng có cái gì đó loạn động, nàng càng không có nghĩ tới cuối cùng vậy mà sẽ nói ra câu nói như vậy.
Tần Mệnh ngồi yên trong phòng, kinh ngạc nhìn cửa phòng mở rộng, bên tai vang vọng thật lâu lấy câu ‘Vì ta’ kia của Đồng Hân. Hắn lại làm sao không hiểu tình cảm, cũng nhìn ra Đồng Hân không được bình thường. Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm giác, muốn mất kiểm soát! Không chỉ là hành động lần này sắp không khống chế được, quan hệ giữa hắn cùng Đồng Hân cũng muốn mất kiểm soát, cái này hoàn toàn không phải kế hoạch ban đầu của hắn.
- Hết rồi hết rồi, tiểu cô nương này động tình với ngươi rồi. Ta nhìn ngươi làm sao kết thúc. Nàng không động tình, làm sao cũng đều tốt, coi như ngươi rối loạn hải tộc, nàng tối đa cũng chỉ hận ngươi lừa nàng. Nhưng bây giờ nha... Hắc hắc... Đợi đến khi biết thân phận chân thật của ngươi, nàng nhất định sẽ đuổi giết ngươi khắp thiên hạ. Nợ tình khó đền bù, tội nghiệt gào thét cả đời.
Tiểu Tổ nhìn có chút hả hê huýt sáo.
- Không nên... Không nên a...
Tần Mệnh dùng sức dùng tay vuốt mặt, tâm phiền ý loạn, cái này hoàn toàn không trong mong muốn của hắn, cũng không nên phát sinh.
Dựa theo tưởng tượng ban đầu của hắn, hắn sẽ không thích Đồng Hân, Đồng Hân càng không khả năng thích hắn, chuyện hoang đường lúc trước chỉ có thể đem bọn họ xâu chuỗi đến cùng một chỗ, chỉ đơn giản như vậy. Hai người sẽ bình bình đạm đạm, không ấm không nóng, Đồng Hân còn sẽ có ý lảng tránh hắn, không đi đối mặt lại cái chuyện hoang đường lúc trước, sau đó cứ như vậy đi qua mấy tháng này, đợi Thăng Long bảng chấm dứt, hắn công bố thân phận, thoát khỏi đấu tràng, làm ác nhân một lần, không hơn.
Đồng Hân sẽ hận hắn, nhưng cái hận này sẽ không xen lẫn những thứ phức tạp khác.
Nhưng, bây giờ lại là như thế nào rồi?
Trong một tháng ta ngâm mình ở trong luyện trì nham tương này, đã phát sinh chuyện gì đặc biệt sao?
- Ta có một chủ ý.
Tiểu Tổ thoáng đưa đầu ra, huýt sáo với Tần Mệnh.
- Nói.
Tần Mệnh vô lực nằm ở trên giường, mang theo xiềng xích đưa nó ra đến:
- Nếu không phải ngươi hạ dược cho ta, cũng không trở thành như vậy!