Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1169 - Chương 1169 - Lại Gặp Đồng Tuyền (1)

Chương 1169 - Lại Gặp Đồng Tuyền (1)
Chương 1169 - Lại Gặp Đồng Tuyền (1)

Tiểu Tổ lùi về trong mai rùa, mai rùa theo xiềng xích lắc lư:

- Bảy đại hải tộc không phải bền chắc như thép, ngươi dứt khoát thật cưới nữ tử này, dùng Hoang Thần Tam Xoa Kích làm đồ cưới, xúi giục Tử Viêm Tộc. Ngươi tốt, nàng tốt, Thiên Vương Điện cũng tốt, tất cả mọi người tốt.

- Chủ ý cùi bắp. Tần Mệnh vung tay buông mai rùa ra.

- Nữ tử a, rất phức tạp, ngươi vĩnh viễn không nghĩ ra được trong đầu của nàng suy nghĩ cái gì. Nhưng là có một điểm sẽ không sai, một khi động tình, thì sẽ xóa không được. Tiểu tử, nghe Tiểu Tổ ta, lấy công chúa hải tộc, ngươi không lỗ.

- Không được! Ta nên rời khỏi!

Tần Mệnh bỗng nhiên ngồi xuống, chuyện thật muốn mất kiểm soát.

Đồng Hân, Đồng Tuyền, Thiết Sơn Hà, đều muốn không khống chế được.

- Hiếm lạ a, ngươi cũng có lúc bị dọa chạy?

- Đừng ồn ào, đêm nay liền rời khỏi.

- Ngươi làm sao đi, trực tiếp bay đi ra sao?

- Liền nói đi nghênh đón Thiết Sơn Hà.

- Vội cái gì, không phải chỉ là nữ tử sao, nhìn xem khiến ngươi khiếp sợ rồi.

- Ngươi còn có biện pháp?

- Cưới nàng a, ngươi lấy Hoang Thần Tam Xoa Kích làm sính lễ, nàng lấy Tử Viêm Tộc làm đồ cưới, một đôi hoàn mỹ đến cỡ nào.

Tần Mệnh thu thập xong cảm xúc, bình tĩnh rời khỏi sân nhỏ.

Tiểu Tổ kinh ngạc:

- Ngươi nói thật?

- Cái kia còn có giả.

Xa xa đột nhiên hiện lên cường quang kinh người, xua tán đi nửa cảnh đêm trên bầu trời, hư ảnh chín đầu cự thú phóng lên trời, tiếng gầm gừ chấn động trời đất, truyền khắp Xích Phượng Luyện vực. Tòa tế đàn cổ xưa đến cực lớn kia lại xuất hiện, từng đám cường binh hiện thân, sát khí xông lên trời, từng đạo khí tức kinh người hiện lên, rộng lớn như đại dương mênh mông.

Tần Mệnh nhìn qua xa xa, đám chiến tướng thủ hộ lại trở về rồi?

Một con đường lớn màu vàng kéo dài qua trời cao, từ tế đàn truyền về phía sâu trong Xích Phượng Luyện vực.

- Làm sao muộn như vậy lại trở về rồi, Thiên Vương Điện lại gây ra chuyện gì sao, đám người kia cũng không yên tĩnh được vài ngày?

Trong rừng cây phía trước, Đồng Ngôn một bên đi đến nơi này, một bên nhìn qua con đường lớn màu vàng, những chiến tướng chiến binh kia giống như trời giáng, uy áp lớn lao cùng khí tức sát phạt tức giống như là sóng dữ cuộn trào mãnh liệt giữa trời cao, rung động lòng người.

- Ngươi làm sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến chỗ tỷ tỷ ngươi.

Tần Mệnh nhíu mày, ở chỗ nào cũng đều có thể gặp được hắn.

Đồng Ngôn trừng mắt:

- Ngươi còn cả đêm ngủ ở nhà tỷ ta đây này, có xấu hổ hay không?

- Sáu ngày đổ ước! Đừng có đùa lại! Từ nay về sau, ta là đại ca, ngươi là đệ đệ.

- Nằm mơ đây này, chưa tỉnh ngủ a. Ta nói là kết giao bằng hữu ngươi đây, ai muốn cùng ngươi xưng huynh gọi đệ rồi.

- Liền biết ngươi thua không nổi.

Tần Mệnh đi qua bên cạnh hắn.

- Ai nói ta thua không nổi rồi?

- Ta cứu ngươi, ngươi cảm thấy mất mặt, không thừa nhận. Ta thắng ngươi, ngươi khẳng định cũng thấy mất mặt, sẽ không thừa nhận, ta cũng đã quen rồi.

- Ôi, dùng phép khích tướng rồi!

- Tùy ngươi, ta coi như không có cuộc cá cược này.

- Ngươi đi đâu?

- Có chút việc, đừng đi theo ta.

- Đứng lại cho ta!

Đồng Ngôn bỗng nhiên hô lớn, từ phía sau qua đến:

- Ngươi có thể có chuyện gì?

- Ta lại không thể có chuyện?

- Có việc hôm nào lại bàn, cô cô ta muốn gặp ngươi.

- Cô cô ngươi là ai?

- Ngâm trong nham tương tắm táp, ngâm đến choáng váng?

- Muộn vậy rồi, hôm nào đi.

- Cô cô ta chờ ngươi vài ngày rồi, nghe nói ngươi đã tỉnh, để cho ta tới tìm ngươi. Cô cô tự thân ra lệnh, bất luận như thế nào cũng phải mang ngươi đi qua.

Đồng Ngôn đưa tay bắt lấy bả vai hắn, không cần phản kháng:

- Đi thôi.

- Ta thật có việc.

- Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với gặp cô cô ta, ta cảnh cáo ngươi, ở trước mặt cô cô ta biểu hiện thật tốt, một cái thái độ của nàng liền có thể quyết định ngươi có thể tham gia Thăng Long bảng hay không.

Tần Mệnh hết cách rồi, chỉ có thể kiên trì đi qua.

Đồng Ngôn ôm vai bả vai Tần Mệnh:

- Hỏi ngươi một chuyện.

- Buông ra, chúng ta lúc nào lại thân mật như vậy rồi?

- Ta nhìn ngươi có ý muốn chạy.

Đồng Ngôn liếc mắt nhìn hắn, ôm chặc hơn.

- Ngươi gặp tỷ ta rồi?

- Gặp được, như thế nào?

- Tỷ ta có nói với ngươi cái gì hay không?

- Ngươi hỏi phương diện nào?

- Vài ngày trước, phụ thân triệu kiến ta cùng tỷ tỷ, hỏi chút ít tình huống của ngươi. Nhưng về sau không hiểu thấu lại đơn độc giữ tỷ tỷ lại, cũng không biết đã nói chút gì, lúc tỷ tỷ đi ra, ta rất xác định khóe mắt nàng có nước mắt.

Đồng Ngôn ôm lấy vai Tần Mệnh đi trong rừng cây, hồi tưởng đến tình huống ngay lúc đó.

- Bất luận ta hỏi như thế nào, nàng cái gì cũng đều không nói, còn khóa mình trong phòng ba ngày.

- Không biết, lúc ta gặp tỷ ngươi nàng rất bình thường.

- Ta và tỷ tỷ cùng nhau lớn lên, nàng có rất ít gạt ta chuyện gì, lần này... Không đúng.

Đồng Ngôn suy nghĩ thật lâu đều nghĩ không thông, chẳng lẽ phụ thân muốn bức tỷ tỷ lập gia thất, tỷ tỷ không muốn? Mấy năm này ngược lại là luôn có người tới kết thân, có chút hải tộc, còn có các bá chủ thế lực khác, nhưng tỷ tỷ đều không vừa ý, hắn càng không để vào mắt.

- Ta thấy tâm tình tỷ tỷ ngươi rất không tệ, bây giờ ngươi có thể đi hỏi một chút.

- Vậy sao?

- Rất vui vẻ a, ngươi mau đi đi, bản thân ta đi tìm cô cô ngươi.

Bình Luận (0)
Comment