Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1173 - Chương 1173 - Bái Nguyệt Tộc

Chương 1173 - Bái Nguyệt Tộc
Chương 1173 - Bái Nguyệt Tộc

- Thế nào?

Đồng Ngôn nhìn Tần Mệnh đi ra, bước nhanh đi qua nghênh đón.

- Tính cách cô cô kia của các ngươi kông tốt lắm, chọc hai câu còn mất hứng.

- Sau đó thì sao?

Đồng Ngôn nghe xong liền biết có chuyện xấu.

- Nàng khả năng muốn đuổi ta đi rồi.

- Đi đâu?

- Còn có thể đi nào, trở lại cuộc sống của ta trước kia, tự do tự tại. Đồng Ngôn, gặp lại sau, không, cũng không gặp nữa.

Tần Mệnh vỗ vỗ bả vai hắn, rời khỏi rồi bí cảnh.

- Ngươi cùng cô cô đã nói cái gì?

Đồng Ngôn nhìn sang u cốc, bước nhanh đuổi theo Tần Mệnh:

- Ta nhắc nhở ngươi, ngươi là nước đổ đầu vịt à? Thuận theo nàng! Cái gì gọi là thuận theo nàng! Ngươi đắc tội nàng, làm sao tham gia Thăng Long bảng!

- Ngươi không phải rất không muốn ta đi tham gia Thăng Long bảng sao? Cái này không phải quá thỏa mãn ngươi.

- Trước kia không muốn, hiện tại đặc biệt đợi chờ.

- Vì cái gì?

- Ta rất muốn nhìn ngươi đây luôn bày ra mặt tự cho là đúng lúc bị hải tộc khác điên cuồng hành hạ sẽ là biểu lộ gì.

Tần Mệnh cho hắn khuôn mặt cười tươi, dựng thẳng ngón giữa.

Đồng Ngôn giữ chặt hắn:

- Hiện tại còn kịp, đi theo xin lỗi cô cô nói.

- Không có khả năng.

- Lại để cho ngươi khom cái eo làm sao lại khó như vậy? Ngươi bướng bỉnh như vậy, thế nào sống được ba mươi năm qua vậy?

- Ngươi có thể đừng đi theo ta rồi hay không?

- Ai đi theo ngươi, ta muốn đi tìm tỷ ta.

Thời điểm Tần Mệnh trở lại vườn ngự uyển, bầu không khí nơi này có chút quái dị, ngoài cửa ngoại trừ thị vệ của Đồng Hân, còn nhiều thêm sáu nam tử lạ lẫm. Bọn hắn đều khoác lên áo choàng màu bạc, đằng sau là hoa văn loan nguyệt màu đỏ, ở dưới ánh trăng, áo choàng hiện ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, cảm giác rất mát lạnh, loan nguyệt màu đỏ bên trên dường như đang vô thanh chuyển động, cùng loan nguyệt trong màn đêm đồng bộ, quỷ dị đến thần bí.

Bọn hắn mặt không biểu tình đứng đấy, như là sáu pho tượng, lại cho người ta loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện nhẹ nhàng.

- Bái Nguyệt tộc?

Đồng Ngôn nhìn sáu vị nam nữ ngoài viện, không nhớ được lúc nào Bái Nguyệt tộc đã đến Xích Phượng Luyện vực bọn hắn rồi.

- Đêm hôm khuya khoắt, tại sao lại chạy đến vườn ngự uyển của Đồng Hân rồi.

Một nữ thị vệ vườn ngự uyển đi tới, thấp giọng nói:

- Kỷ Trác Duyên thiếu gia Bái Nguyệt tộc đến rồi.

- Tại sao cái tên hỗn đản kia lại đến đây, không muốn mặt không muốn da rồi?

Đồng Ngôn nhướng mày.

Thần sắc sáu vị nam nữ Bái Nguyệt tộc đột nhiên lạnh, ánh mắt như đao, quét về phía Đồng Ngôn.

- Nhìn cái gì?!

Đồng Ngôn nộ khí vụt đi lên, chỉ vào đám người kia giận dữ mắng mỏ:

- Ai cho các ngươi đứng ở nơi này? Cút cho ta! Có bao xa cút bao xa!

- Uống nhầm thuốc rồi?

Tần Mệnh giữ chặt Đồng Ngôn.

- Bái Nguyệt tộc, nghe nói qua chưa?

- Chính là hải tộc bị Thiên Vương Điện giết ba chiến tướng cái kia?

- Chính là đám hàng uất ức kia. Thiếu gia của bọn hắn đến rồi, ở bên trong đùa giỡn tỷ tỷ ta. Nửa đêm canh ba, không muốn mặt không muốn da.

Một nam tử Bái Nguyệt tộc đè lấy nộ khí mặt lạnh lùng:

- Đồng Ngôn thiếu gia, chúng ta ở xa tới là khách...

- Khách đại gia ngươi! Đồng Ngôn vung quyền liền đánh, Tử Viêm phá thể hiện ra, rầm rầm nổ lớn, không gian đều rung rung dữ dội, Tử Viêm thao thao bất tuyệt, như nước lũ phá cống, hội tụ thành sóng lớn lao nhanh, cuốn tới phía sáu vị Bái Nguyệt tộc, nhiệt độ cao kinh người nướng lấy trời đất.

- Thiếu gia!

Bọn thị vệ vườn ngự uyển kinh hãi, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Lao nhanh lửa cháy mạnh cuộn trào mãnh liệt mà đi, mang theo lửa cháy mạnh chỉ mỗi nó có bạo ngược, còn có lửa tím nhiệt độ cao khủng bố, nuốt sống sáu người kia.

- Đồng Ngôn thiếu gia, dừng tay, đừng trách chúng ta không khách khí.

Sáu vị tộc nhân Bái Nguyệt tộc giận dữ mắng mỏ, chống lên mảnh ánh trăng màu bạc, như là trăng tròn hàng lâm, bao phủ bọn hắn, chống cự lại Tử Viêm đang cuốn tới.

Ánh trăng sáng chói, trăng tròn cực đại, ở bên trong lửa tím chìm ngập vững chắc tồn tại. Bọn hắn đầy giận dữ, một lời không hợp liền ra tay, thiệt thòi ngươi còn là thiếu gia Tử Viêm Tộc.

Đồng Ngôn nháy mắt đã lao tới, Tử Viêm Dực chấn vỗ, xiên ngang trời cao, lại nhanh chóng hạ xuống, quay cuồng trong phạm vi lớn, hai tay vung ra roi lửa cực lớn, bạo kích trăng tròn trên không.

Roi lửa gào thét, cuồn cuộn vặn vẹo trong Tử Viêm, hung hăng mà quất vào trên trăng tròn.

Thất trọng thiên toàn lực bạo kích.

Oanh một tiếng nổ, vầng sáng trăng tròn một hồi sáng tối tán loạn, Tử Viêm cuộn trào mãnh liệt xung quanh thừa cơ tấn công mạnh, hội tụ thành vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng mà xoay tròn, thôn phệ mãnh liệt, suýt chút nữa đã muốn tan rã trăng tròn.

Sáu người bên trong thở gấp, sắc mặt trở nên khó coi không gì sánh được, lại cùng giận dữ hét lớn, phóng thích ra ánh trăng đậm đặc, vững chắc lấy trăng tròn.

- Lại không cút, chính là chết!

Đồng Ngôn như là nhìn thấy kẻ thù, hết sức đỏ mắt, phóng lên trời.

Tần Mệnh nhăn mày, bao nhiêu thù? Chẳng lẽ là cái Kỷ Trác Duyên gì kia thật đùa giỡn qua Đồng Hân?

- Đồng Ngôn thiếu gia, nhắc nhở lần cuối cùng, dừng tay! Nếu không, đừng trách chúng ta vô tình.

Sáu vị cường giả lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, lại cố nén xúc động đánh trả.

Bình Luận (0)
Comment