Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1174 - Chương 1174 - Thành Thân (1)

Chương 1174 - Thành Thân (1)
Chương 1174 - Thành Thân (1)

Nơi này là Tử Viêm Tộc, Đồng Ngôn có thể hung hăng càn quấy, nhưng bọn hắn không thể suồng sã.

- Đồng Ngôn thiếu gia, dừng tay a.

Thị vệ bên ngoài cũng hô lớn, Bái Nguyệt tộc đến rất nhiều cường giả, đang ở chỗ tộc trưởng nghị sự, nếu quả thật giết thị vệ của bọn hắn, chuyện này khẳng định náo lớn.

Tử Viêm lao nhanh, cuộn trào mãnh liệt trùng kích, sáu người khống chế lấy trăng tròn chống cự nhiệt độ cao xâm nhập, toàn bộ hằm hằm nhìn lấy không trung.

- Đồng Ngôn thiếu gia, có chừng có mực đi! Chúng ta là đến làm khách, không phải đến cùng ngươi hồ đồ.

- Câm miệng, các ngươi cút hay không cút!

Đồng Ngôn vung roi lửa, một tiếng hét giận dữ, quất xuống trăng tròn, cuồng dã hung ác.

- Cái tên điên này.

Sáu người cắn răng, phóng thích ánh trăng cuồn cuộn, khống chế bình chướng trăng tròn, muốn ngạnh kháng một kích này.

Nhưng mà, ai cũng không có chú ý, một thân ảnh đột nhiên mở ra lửa cháy cuồn cuộn, xâm nhập chiến trường, trong tay đỡ lấy roi sét tinh xảo, đẩy tới trăng tròn của bọn hắn.

- Đại Hỗn Độn Chân Lôi Quyết, Hủy Diệt Lôi Liên!

Tần Mệnh gầm nhẹ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

Sấm sét tinh xảo trong nháy mắt tách ra, cường quang bao bọc ‘Nhụy hoa’ tất cả đều là Thanh Lôi, chúng như là một cái con rồng nhỏ quấn quanh ở bên trong, tràn ngập lôi uy khủng bố, tại lúc roi sét tách ra, một khắc này, toàn bộ Thanh Lôi ‘Sống lại’, phát ra tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, theo Tần Mệnh thúc đẩy, roi sét hung hăng mà đẩy trên bình chướng trăng tròn.

Chúng vương Thiên Vương Điện diệt đi ba chiến tướng Bái Nguyệt tộc, ta cũng diệt mấy thị vệ của các ngươi !

Ầm ầm, tiếng vang cực lớn rung động vườn ngự uyển, như là đã phát sinh địa chấn, hoặc như là dẫn động núi lửa phun trào, roi sét nho nhỏ tách ra uy năng hủy diệt, bao trùm trăng tròn cực lớn, lộ ra như khe hở mọc thành phiến.

Người ở bên trong kinh hồn biến sắc, hoàn toàn không có hiểu tình huống, xung quanh đã bị sấm sét bao bọc rồi, khe hở đầy mắt để cho bọn hắn hãi hùng khiếp vía.

Xảy ra chuyện gì? Ở đâu ra tiếng sấm?

Nháy mắt sau đó, roi lửa của Đồng Ngôn trùng trùng điệp điệp quất vào trên chỗ trăng tròn tổn hại, một tiếng bạo hưởng, bình chướng trăng tròn nứt vỡ, hóa thành vô số ánh trăng, bị sấm sét cùng lửa tím thôn phệ. Người ở bên trong thậm chí không kịp phản kháng, bị Tử Viêm nuốt hết, bị sấm sét trùng kích, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Bốn Địa Võ lục trọng thiên, tại Tử Viêm cùng Thanh Lôi liên tục trùng kích mà trực tiếp chết thảm ở bên trong, hai cường giả thất trọng thiên còn lại thì kêu thảm tháo chạy, chật vật liền xông ra ngoài, nhưng toàn thân lại đẫm máu, kinh hồn khó định.

Ngoài viện, bọn thị vệ một hồi chóang đầu, hỏng rồi! Náo lớn rồi!

Đồng Ngôn ngừng ở trên không, mang theo cây roi lửa lớn như cự mãng kia, cũng sửng sốt một chút.

Chết rồi? Hắn chỉ là muốn hung hăng giáo huấn bọn Bái Nguyệt tộc không mời mà tới này, phát tiết lửa giận trong lòng, thật không nghĩ tới lại thật sự giết bọn hắn.

Tần Mệnh rút khỏi khu lôi hỏa bạo loạn, hướng Đồng Ngôn đang ở giữa không trung gật đầu:

- Không cần cám ơn! Huynh đệ nha, cùng một chỗ đảm đương.

- Chết rồi?

Hai thị vệ Bái Nguyệt tộc ngơ ngác nhìn thi thể đồng bạn, bọn hắn cho rằng Đồng Ngôn chỉ là phát điên, ầm ĩ một trận, chơi chút liền thôi, trước kia không phải không như vậy qua, nhưng hôm nay làm sao lại giết người rồi? Nếu như không phải bọn hắn trốn được nhanh, không chết cũng phải trọng thương.

Vừa rồi sấm sét kia là thế nào? Bọn hắn lại nhìn về phía Tần Mệnh xa xa, cái tên này là ai? Gan chó thật lớn!

Đồng Ngôn ý thức được đã gây họa, mấy tên này không chỉ là thị vệ của Kỷ Trác Duyên, cũng là tộc nhân Bái Nguyệt tộc. Nếu như Kỷ Trác Duyên thừa cơ áp chế, hắn chịu không nổi. Nhưng... Đồng Ngôn cũng không phải loại lương thiện, cả kinh xuống rất nhanh đã tỉnh táo, giết thì cũng giết rồi, lão tử đã sớm muốn giết.

Hắn dẫn theo roi lửa đánh tới hai tên bò ra tới kia:

- Cút!

- Đồng Ngôn, ngươi đã gây họa! Ngươi sẽ phải gánh chịu toàn bộ hậu quả này.

Hai người kia kinh hồn né tránh, bật ra hai bên.

Nhưng mà...

Tần Mệnh lại quỷ mị xuất hiện ở sau lưng một người, giơ cao nắm tay phải đập vào gáy hắn, mười vạn cực cảnh!

Người nọ trong lòng phát lạnh, cực lực chuyển hướng, vung tay chặn đánh, lòng bàn tay lóe lên nguyệt quang, tụ thành thành tấm chắn trăng tròn.

Nhưng mà, tập kích đến quá đột nhiên, tấm chắn của hắn vẫn chưa hoàn toàn thành hình, liền bị trọng quyền đánh nát. Lực lượng mười vạn cực cảnh cùng bàn tay của hắn đến một cái va chạm ‘Thân mật’.

Răng rắc, xương tay vỡ vụn, cẳng tay nổ tung tóe, người nọ kêu thảm tung bay ra ngoài.

Tần Mệnh nữa tập kích thêm một kích, vọt tới trước mặt người nọ, trong lúc bứt tốc lại đột ngột từ mặt đất phóng lên, hai chân nhanh như dông tố đá lên lồng ngực của hắn.

Người nọ phản ứng coi như nhanh chút, thời điểm thấy đến đồng bạn bị đánh nát cổ tay liền ý thức được nguy hiểm, chật vật nhào đi ra ngoài, hiểm lại càng hiểm tránh được nguy hiểm nổ đầu.

- Lục Nghiêu công tử, không được a!

Bọn thị vệ rốt cục cũng giật mình tỉnh lại, dồn dập tiến lên ngăn trở, thiếu gia hồ đồ thì cũng thôi, tại sao cả ngươi lại còn ác hơn so với hắn vậy ? Đây chính là tộc nhân Bái Nguyệt tộc a!

Bình Luận (0)
Comment