Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1175 - Chương 1175 - Thành Thân (2)

Chương 1175 - Thành Thân (2)
Chương 1175 - Thành Thân (2)

Sau khi hạ xuống Tần Mệnh lui ra rất nhanh, kéo ra một khoảng cách an toàn, cảnh giới của hắn so với hai người này thấp hơn, cũng liền mượn tập kích chiếm chút tiện nghi.

- Tay của ta! Hỗn đản!

Người nọ có chút run rẩy mà đứng đấy, hoảng sợ nhìn cánh tay phải rách nát của bản thân, máu tươi giàn giụa, dừng đều dừng không được.

- Ngươi là ai? Mẫu thân nó chán sống rồi!

Người còn lại chạy đến bên cạnh đồng bạn, phóng thích ánh trăng, giúp hắn chữa thương, một bên giận dữ mắng mỏ Tần Mệnh.

- Đây là hảo bằng hữu của ta, ngươi trách móc thêm một tiếng nào nữa cho ta nghe một chút? Có tin ta đánh nát đầu của ngươi hay không.

Đồng Ngôn rơi xuống trước mặt Tần Mệnh, nắm lấy roi lửa, vắt lên đầu, hung hăng càn quấy lại cường thế, cúi đầu răn dạy Tần Mệnh:

- Ai bảo ngươi ra tay ?

- Ta thấy ngươi thật giống như có thù oán với bọn hắn, thời điểm mấu chốt ta đến ở bên ngươi.

Tần Mệnh vỗ ngực tâng bốc.

Người, ta đánh rồi, họa, ngươi cõng đi.

Đồng Ngôn rất thưởng thức, náo thì náo, đấu võ mồm thì đấu võ mồm, thời điểm mấu chốt vẫn là đạo nghĩa không thể chùn bước xông đi lên rồi, cũng mặc kệ kẻ địch là ai.

Bọn thị vệ trong vườn ngự uyển đều kinh động đến, vội vã đuổi ra ngoài.

- Xảy ra chuyện gì, động tĩnh lớn như vậy.

Trong đình viện của Đồng Hân.

Nàng đang đang tiếp đãi thiếu gia Bái Nguyệt tộc, Kỷ Trác Duyên!

Một nam tử anh tuấn kiên cường, làn da vô cùng trắng nõn, giống như hiện ra ánh trăng nhàn nhạt, càng lộ ra tuấn mỹ, tuy nhiên ánh mắt có chút hung ác nham hiểm, thoạt nhìn không thế nào thân mật.

Hắn ngồi ở bên cạnh bàn đá, thưởng thức giai nhân trước mặt.

Thu thủy là thần ngọc là cốt, phong thái tuyệt thế, tại dưới ánh trăng mông lung lộ ra nét siêu trần thoát tục, xinh đẹp không gì sánh được.

Hắn nhạt cười nhạt nói:

- Ta mấy tháng này vẫn luôn ở tiền tuyến, đi theo chiến tướng trong tộc truy tung Thiên Vương Điện, mấy ngày gần đây mới nghe được nàng gặp ngoài ý muốn ở ngoài, suýt nữa không về được. May mắn có trời quan tâm, không phụ hồng nhan. Vừa nghe nói phụ thân muốn đích thân bái phỏng Tử Viêm Tộc, lại dẫn ta đi theo, chính là vì muốn tận mắt thấy nàng bình yên vô sự.

Đồng Hân như ánh trăng trong suốt xuất trần động lòng người, trên mặt lại nhạt nhẽo vui vẻ:

- Để cho Trác Duyên thiếu gia nhớ mong rồi, một chút ngoài ý muốn nhỏ mà thôi.

- Nghe nói nàng là đi nội hải? Chỗ đó có cái gì đáng để cho nàng tự thân đi qua?

Kỷ Trác Duyên quan tâm tiến đến phía trước đụng đụng thân thể, muốn nắm chặt bàn tay mềm mại trắng noãn của Đồng Hân.

Đồng Hân đơn giãn dễ dàng tránh ra:

- Một ít chuyện riêng.

Kỷ Trác Duyên hậm hực thu hồi hai tay:

- Sau này những việc vặt này vẫn là giao cho hạ nhân đi làm, không đáng để nàng tự thân phạm hiểm. Vạn nhất thật có cái gì ngoài ý muốn, nàng để cho ta như thế nào cho phải?

Bộ dạng quan tâm của hắn để cho Đồng Hân cảm thấy rất đáng giận, nhưng lại không tốt quá nguội lạnh.

Kỷ Trác Duyên là tộc trưởng chi tử Bái Nguyệt tộc, cũng là đứa con thứ hai, bởi vì trưởng tử mất sớm, những con thứ nối dõi khác tất cả đều là nữ nhi, Kỷ Trác Duyên liền thành con trai độc nhất của tộc trưởng Bái Nguyệt tộc. Địa vị của hắn tại Bái Nguyệt tộc cực cao, rất nhiều người bí mật đã gọi hắn là thiếu chủ, mà không phải thiếu gia! Năm nay hai mươi tám tuổi, Địa Võ thất trọng thiên, tuổi cùng cảnh giới đều giống Đồng Hân.

Hắn vẫn luôn si mê lại truy cầu Đồng Hân, đã từng ủy thác trưởng bối trong tộc dẫn ra ba lượt liên hôn, tuy nhiên đều bị Tử Viêm Tộc khéo léo đè xuống, không tính là cự tuyệt, nhưng cũng không có chấp nhận.

Đồng Hân nhô ra ngón tay ngọc thon dài, bó lại mái tóc dài đen nhánh sáng ngời:

- Thiên Vương Điện so với hải tộc mong muốn càng ngoan cố hơn, tiền tuyến truy tung nhất định rất nguy hiểm a?

- Nàng là đang lo lắng ta sao? Ha ha, tiền tuyến truy tung đúng là rất nguy hiểm, tùy thời có khả năng bị phục kích, tuy nhiên có câu quan tâm này của nàng, những thứ kia đều là chuyện nhỏ rồi.

Kỷ Trác Duyên si mê nhìn Đồng Hân, ông trời đối với nàng quá mức thiên vị rồi, như là tiên tử trong tranh, xinh đẹp không thể xoi mói, da thịt trắng nõn như ngọc như tuyết, lông mi thật dài trên đôi mắt to tròn trong suốt vụt sáng, để lòng người đều muốn mềm rã rời, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất dịu dàng, còn có phần cao quý cùng ưu nhã kia, đều là hoàn mỹ như vậy.

Hắn hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực, tinh tế thưởng thức.

Hắn ngửi thấy được từng trận hương thơm, đó là mùi thơm của cơ thể Đồng Hân, không phải hương thơm son thơm phấn, hít một hơi thật sâu, nói:

- Thơm quá a.

Đồng Hân trong lòng tức giận, ngày thường nào có ai dám trêu chọc nàng như vậy:

- Trác Duyên thiếu gia, xin ngài tự trọng.

Kỷ Trác Duyên ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào các loại hoa tươitrên mặt cỏ bên cạnh:

- Nàng không biết là chúng thấm vào ruột gan ư, hương hoa như thế thật sự tỏa hương vô cùng a.

- Nếu như ngươi thích, có thể mang đi một ít.

Kỷ Trác Duyên ngồi vào bên cạnh, tới gần Đồng Hân, ở khoảng cách gần thưởng thức nàng, y phục hoa lệ phác họa ra một đường cong mông lung, uyển chuyển có tư thế xuất trần rực rỡ.

- Ta muốn... Mang ngươi đi...

Đồng Hân đứng dậy, tránh khỏi Kỷ Trác Duyên:

- Trác Duyên thiếu gia nói đùa. Ta thấy sắc trời cũng đã không sớm, mời trở về đi.

Bình Luận (0)
Comment