Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1179 - Chương 1179 - Tình Thế Tiền Tuyến Hỗn Loạn (1)

Chương 1179 - Tình Thế Tiền Tuyến Hỗn Loạn (1)
Chương 1179 - Tình Thế Tiền Tuyến Hỗn Loạn (1)

- Oa a...

Đồng Ngôn phấn khởi kêu quái đản, Tử Viêm Dực đột nhiên mở rộng, xiên qua trời cao, há mồm phun ra mảnh biển lửa, lao nhanh về phía trước, hai tay của hắn nhanh chóng quay cuồng, cách không khống chế, biển lửa bỗng nhiên biến thành mưa lửa đầy trời, ùn ùn kéo đến bao phủ bọn hắn, thanh thế to lớn, đi lên chính là sát chiêu. Mỗi giọt mưa lửa đều giống như nham tương, phóng thích ra nhiệt độ cao kinh người.

Tần Mệnh đuổi sát lấy mưa lửa, thẳng hướng hai thị vệ kia.

Hai thị vệ nổi giận, khinh người quá đáng, khi chúng ta dễ khi dễ sao?

- Đồng Ngôn thiếu gia, nếu ngươi đã không lưu tình, đừng trách chúng ta không khách khí...

Hai người đột nhiên nâng tay, toàn thân khí tràng rung động cực độ, một cỗ Địa Nguyệt Hoa mãnh liệt phá thể hiện ra, chống lên mảng lớn ánh sáng.

Nhưng mà, Đồng Hân đột nhiên lao thẳng đến chiến trường, mở rộng Tử Viêm Dực lao qua mặt đất, đánh về phía hai thị vệ kia.

- Tốc chiến tốc thắng!

- Ngươi...

Hai vị thị vệ kinh hồn né tránh, nhưng Đồng Hân đã giết đến trước mặt, Tử Viêm Dực mạnh mẽ chấn vỗ, xoáy lên lửa cháy ngập trời, vô tình nuốt sống bọn hắn.

Khi Đồng Ngôn kéo lấy mưa lửa theo sát hàng lâm, dày đặc đến bạo liệt, trong biển lửa tàn sát bừa bãi, đánh chính là khiến hai người liên tục kêu thảm thiết, chật vật phản kháng.

Kỷ Trác Duyên biến sắc, Đồng Hân? Làm sao nàng giết đi qua rồi.

- Thiếu gia, cứu chúng ta.

- Tử Viêm Tộc, các ngươi chờ thừa nhận lửa giận của Bái Nguyệt tộc đi.

Hai thị vệ kêu thảm thiết ở bên trong lửa cháy bừng bừng, hoàn toàn lâm vào bị động. Bọn họ đúng là rất mạnh, nhưng lại mạnh không qua hai đại tuyệt thế thiên tài Tử Viêm Tộc a, huống chi hai người bọn họ đều có thương tích, một kẻ còn phế đi một cánh tay.

Đồng Ngôn, Đồng Hân, tập kích trong biển lửa, mượn Tử Viêm yểm hộ, một người một tên, cường thế mãnh kích, đánh chính là bọn hắn liên tiếp bại lui.

- Vô liêm sỉ!!

Kỷ Trác Duyên rốt cục cũng nổi giận, vung ra kiếm sắc muốn giết đi qua.

Bọn thị vệ tại vườn ngự uyển toàn bộ chặn đến phía trước, giọng điệu không có ý tốt:

- Kỷ Trác Duyên thiếu gia, khuyên ngươi đừng nhúng tay.

- Ngược lại là các ngươi!!

Kỷ Trác Duyên giận dữ mắng mỏ.

Bọn thị vệ vườn ngự uyển đem hắn đoàn đoàn bao vây.

- Đừng xúc động, nếu không... Đừng trách chúng ta không khách khí.

Ở bên trong lửa cháy bừng bừng, một người ngạnh kháng một kích của Đồng Hân, hung hiểm chạy ra biển lửa, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một người, Tần Mệnh nhe răng cười, một quyền đánh lên trên ngực hắn, lực đạo vượt quá tưởng tượng, chấn đến linh lực thuẫn của hắn một hồi sáng tối rối loạn lắc lư, thân thể cách mặt đất bay ngược, lui vào trong biển lửa, lại bị Đồng Hân theo sát lấy giết đến một kiếm chém chết.

Bên kia, Đồng Ngôn cùng người nọ đi qua sát bên người, roi lửa quấn lấy đầu, tiếng răng rắc đứt gãy, hòa tan!

Từ lúc tập kích đến khi chấm dứt, chỉ mới mười hơi mà thôi!

- Các ngươi...

Sắc mặt Kỷ Trác Duyên âm trầm dọa người, hắn cho rằng chỉ là làm bộ làm dáng, buộc hắn nhượng bộ, không đi gọi trưởng bối, không nghĩ tới... Thật giết rồi? Dứt khoát, trực tiếp, không nể tình chút nào. Hắn đến Tử Viêm Tộc không phải chỉ lần một lần hai, chưa nhưng từng gặp phải tình huống như vậy, mặc dù bảy đại hải tộc không cùng lúc hòa thuận, cũng đều là minh hữu trên danh nghĩa, rất ít phát sinh chuyện tự giết lẫn nhau.

- Tỷ, ngươi nghĩ thông rồi?

Đồng Ngôn hưng phấn, thoải mái a! Đã sớm muốn làm như vậy.

- Ngươi cho rằng ta nghĩ sao?

Đều đến nước này rồi, nàng không có lựa chọn khác, đều giết thị vệ Kỷ Trác Duyên, mới có thể giá họa Kỷ Trác Duyên tốt hơn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn chịu Kỷ Trác Duyên bức hiếp, làm chút chuyện bản thân phản cảm. Còn có nguyên nhân, nàng cho rằng Tần Mệnh đột nhiên điên như vậy ác như vậy, là nổi máu ghen rồi, không muốn thấy nàng cùng Kỷ Trác Duyên có dính dấp.

Hết cách rồi, không ra tay không được, nàng không muốn làm cho Lục Nghiêu hiểu lầm.

- Ta hi vọng các ngươi rõ ràng bản thân đang làm cái gì.

Kỷ Trác Duyên chưa từng phẫn nộ qua như hiện tại, Đồng Ngôn là hỗn đản, làm cái chuyện điên cuồng gì đều có thể hiểu, Đồng Hân ngươi thì thế nào đây? Đang ở trước mặt ta, giết người của ta? Đợi tương lai ngươi gả đến Bái Nguyệt tộc, xem ta thu thập ngươi như thế nào!

Nụ cười tươi ngả ngớn trên mặt Đồng Ngôn hướng đến Kỷ Trác Duyên:

- Chúng ta rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì, ngược lại là ngươi, quả thực quá hỗn đản rồi, trong đêm khuya xông vào vườn ngự uyển của tỷ tỷ ta, khát khao đùa giỡn thị vệ vườn ngự uyển, còn nói năng lỗ mãng với tỷ ta. Còn nói cái gì gạo nấu thành cơm, muốn tỷ ta đi theo ngươi.

Câu nói cuối cùng kia của Đồng Ngôn, người nói vô ý, người nghe có lòng, thần sắc Tần Mệnh cùng Đồng Hân đều là một hồi xấu hổ.

- Ngươi cho rằng lập chút ít lời nói dối vô sỉ, là có thể thay các ngươi chuộc tội?

- Ta làm chứng!

Bọn thị vệ vườn ngự uyển lập tức tỏ thái độ, đều đã đến lúc này rồi, phải nhất định đứng ở bên cạnh tiểu thư.

Một nữ thị vệ trung niên cao lớn cường tráng tháo ra dây buộc tóc, qua loa kéo cổ áo, chỉ vào Kỷ Trác Duyên ngao một tiếng:

- Hắn đùa giỡn ta!

Nữ thị vệ xung quanh có chút ngây người, Đồng Ngôn tức thì duỗi ngón tay cái đối với nàng.

- Hãy đợi đấy.

Kỷ Trác Duyên tức giận không kềm chế được, đáng hận nhất chính là Đồng Hân, uổng công ta một lòng say mê đối với ngươi.

Bình Luận (0)
Comment