Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1178 - Chương 1178 - Chính Là Làm (2)

Chương 1178 - Chính Là Làm (2)
Chương 1178 - Chính Là Làm (2)

Mặt mũi đám nữ thị vệ vườn ngự uyển tràn đầy hắc tuyến, hai người các ngươi là thật không để cho vị Kỷ Trác Duyên này mặt mũi a, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là con trai độc nhất của tộc trưởng Bái Nguyệt tộc.

Đồng Hân tức giận không nhẹ, ta nơi này xin tha cho ngươi rồi, ngươi chỗ đó còn không dứt? Còn có Lục Nghiêu, không giúp đỡ cũng thì thôi, còn châm ngòi thổi gió. Vậy mà lại đi thúc giục giết Kỷ Trác Duyên? Cái lá gan này ngay cả nàng cũng đều kinh hãi.

- Lên a..., giết, chôn, liền không có người như hắn nữa.

- Vậy làm sao có thể, phụ thân hắn chỉ có một đứa con trai như hắn.

- Liền một tên? Xảy ra chuyện gì, phương diện kia có vấn đề?

- Ai biết được, đứa đầu là nam, chết rồi, đằng sau một tổ mẫu, phế đi vài chục năm ‘sức lực’, thật vất vả mới đi ra một tên như vậy. Từ nhỏ hắn phải gọi là được sủng lên trời a, nuông chiều từ bé, muốn không thế nào sẽ động một chút lại gọi gia trưởng đây này. Ta có thể để cho tỷ ta gả cho một mặt hàng như vậy?

Kỷ Trác Duyên chỗ đó lại nhịn không được, lên tiếng giận dữ mắng mỏ:

- Đồng Ngôn! Trên Thăng Long bảng, ta khiêu chiến ngươi, ta lại để cho ngươi nhìn xem ai mới là thiên tài chân chính của hải tộc !

- Ngươi muốn cùng ta khiêu chiến? Xác định?

Ánh mắt Đồng Ngôn sáng ngời, ha ha, tặng không cơ hội tấn cấp a.

Gương mặt anh tuấn của Kỷ Trác Duyên rõ ràng bắt đầu vặn vẹo:

- Nếu như ta không cẩn thận phế đi ngươi, không cần lo lắng, nửa đời sau ta cùng tỷ tỷ của ngươi cùng một chỗ chiếu cố ngươi.

- Kỷ Trác Duyên, lời này của ngươi quá mức.

Đồng Hân không vừa lòng.

- Lời này của ta liền quá mức? Nàng không nghe thấy hắn vừa mới nói những lời gì kia? Cấp bậc lễ nghĩa của Tử Viêm Tộc các ngươi là thế này, đạo đãi khách của Tử Viêm Tộc các ngươi là thế này?

Kỷ Trác Duyên trùng trùng điệp điệp hừ lạnh, hạ lệnh cho hai cái thị vệ kia:

- Đi thông cáo trưởng bối, nghiêm trị...

- Nhìn xem, lại gọi trưởng bối rồi.

Tần Mệnh nhẹ cười khẽ một tiếng.

Kỷ Trác Duyên thét lên một nửa liền dừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm, khuôn mặt lạnh giá.

- Ngươi là ai? Nơi này có phần ngươi nói chuyện?

- Thiếu gia, cũng là bởi vì hắn đột nhiên tập kích, đánh chúng ta trở tay không kịp!

Hai vị thị vệ nhìn hằm hằm Tần Mệnh, không phải hắn đột nhiên đi vào ném đi tia sét, phát nổ bình chướng trăng tròn, thì roi lửa của Đồng Ngôn căn bản không phá được, cũng không có khả năng giết bốn huynh đệ bọn hắn.

- Mặc kệ chuyện của hắn, ta đến gánh chịu.

Đồng Ngôn chặn đến trước mặt Tần Mệnh.

Đồng Hân nói:

- Trác Duyên thiếu gia, hôm nay việc này là chúng ta sai, chúng ta nguyện ý gánh chịu hậu quả. Nhưng thật không cần thiết kéo các trưởng bối đi vào, ta nghĩ chúng ta có thể tìm đến phương pháp xử lý thích hợp.

Tần Mệnh ở phía sau nói:

- Không phải là giết mấy người thôi sao, đến mức bị hắn uy hiếp?

- Ngươi đứng đằng sau ta, đừng nói chuyện.

Đồng Hân quay đầu lại quát.

Tần Mệnh liếc qua Kỷ Trác Duyên kia:

- Cùng hắn nói lời vô dụng làm gì a, nơi này là Tử Viêm Tộc, nơi này là cửa nhà ngươi. Tùy tiện úp cho hắn cái tội danh, giết là được rồi.

- Ngươi nói nghe thật đơn giãn dễ dàng, ngươi là Thất Nhạc Cấm Đảo sao? Muốn giết cứ giết.

- Nhìn ngươi làm sao úp tội danh. Ví dụ như... Ngươi ngủ, hắn nhất định muốn đi vào, đám thị vệ của ngươi không thả đi, hắn muốn xông vào, kết quả là đánh nhau rồi. Ngươi bị làm tỉnh giấc, đi ra răn dạy hắn, kết quả hắn nói năng lỗ mãng, nói muốn đem ngươi về nhà, muốn nói làm sao xử lý ngươi, Đồng Ngôn hết mức nổi cáu, thay ngươi ra mặt, sau đó cục diện liền mất kiểm soát. Như vậy dù cho Đồng Ngôn chịu chút trách phạt, cũng không trở thành quá nặng.

- Ồ? Ý kiến hay a.

Đồng Ngôn bỗng nhiên quay đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Tần Mệnh, đầu xoay chuyển rất nhanh đó a:

- Nhìn không ra nha, tiểu hỏa rất chất phác a.

Tần Mệnh khiêm tốn nói:

- Gần mực thì đen, bị lây bệnh rồi.

- Nói ngươi béo ngươi còn thở gấp lên.

Đồng Hân im lặng:

- Tốt cái gì mà tốt. Chớ hồ nháo, chuyện này ta đến...

Tần Mệnh đẩy nàng ra, đi qua phía hai thị vệ, một bên nhắc nhở lấy nữ thị vệ bên ngoài vườn ngự uyển:

- Đem tóc làm loạn chút, trên y phục làm chút bụi đất, tốt nhất từ trên mặt đất thả chút ít máu đến trên người, làm bộ dáng. Đây là Tử Viêm Tộc, chúng ta nói cái gì, chính là cái đó!

Nữ thị vệ đám hai mặt nhìn nhau:

- Làm thật?

Kỷ Trác Duyên nhìn Tần Mệnh như nhìn kẻ đần.

- Nói khoác mà không biết ngượng, ngươi tính là cái thứ gì?

- Lục Nghiêu, trở lại!

Đồng Hân quát, còn ngại chuyện huyên náo không đủ lớn sao?

- Đồng Ngôn, đến, bản thân ta thu thập không được, ngươi chủ công, ta phụ trợ.

Tần Mệnh vẫy tay với Đồng Ngôn.

Nụ cười trên mặt Đồng Ngôn phải gọi sáng lạn, nghiêng đầu, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại cánh tay, cùng đi theo về phía hai thị vệ kia.

- Tỷ, giao Kỷ Trác Duyên cho tỷ rồi, giúp đỡ hai huynh đệ chúng ta ngăn hắn lại.

- Đừng hồ đồ! Trở lại!

Đồng Hân vừa hô xong, Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn gần như đồng thời ra tay, thẳng hướng hai thị vệ.

Sắc mặt hai cái thị vệ đại biến, làm thật?

Bình Luận (0)
Comment