- Đồng Ngôn, ngươi đủ rồi!
Đồng Hân lôi kéo Đồng Ngôn rời khỏi.
Đồng Ngôn vung cánh tay của Đồng Hân ra, chỉ vào cái mũi Kỷ Trác Duyên mắng:
- Nhìn ngươi bày ra cái mặt trắng này, túng dục quá độ đi à nha? Ta nghe nói thị nữ trong tộc các ngươi đều bị ngươi tai họa mấy lần, cái này còn chưa đủ, ngay cả mẫu thú đều không từ bỏ. Ta nghe nói ngươi ngay cả cảnh giới đều là gia tộc cưỡng ép tăng lên, ngươi chỗ nào xứng đôi tỷ tỷ của ta? Ta cảnh cáo ngươi Kỷ Trác Duyên, đừng có lại tới kết thân, cũng đừng đến quấy rối tỷ tỷ của ta, gặp ngươi một lần, chửi, mắng ngươi một lần.
- Đồng Ngôn, ngươi quá mức.
Hai thị vệ của Kỷ Trác Duyên giận không kềm chế được, hận không thể đi lên cùng hắn quyết đấu.
Kỷ Trác Duyên xua tay ngăn lại, chịu đựng lấy lửa giận:
- Đồng Ngôn, cho ngươi một cơ hội, xin lỗi ta, quỳ xuống trước thị vệ của ta, nếu không...
- Nếu không thì như thế nào đây? Ngươi muốn đánh ta ư, đến a, ta phụng bồi đến cùng.
- Là ngươi tự tìm!
Kỷ Trác Duyên quát:
- Đi, thông báo chiến tướng tộc ta, liền nói ta bốn vị tộc nhân Bái Nguyệt tộc vô tội chết thảm, thỉnh cầu Tử Viêm Tộc truy xét đến cùng, nghiêm trị hung phạm!
- Vâng!
Hai vị tộc nhân tinh thần chấn động, hung hăng quét mắt nhìn Đồng Ngôn, muốn đi thông báo đám chiến tướng.
Lần này Bái Nguyệt tộc đến tiếp Tử Viêm Tộc, đến ba vị chiến tướng, năm vị trưởng lão trong tộc, nếu quả thật truy cứu tới, tuyệt đối sẽ làm cho Đồng Ngôn chịu không nổi.
- Chậm đã!
Đồng Hân tranh thủ thời gian ngăn lại, quyết không thể để cho Bái Nguyệt tộc ‘Việc nhỏ hóa lớn’, càng không thể để cho Đồng Ngôn chịu tội.
Nàng để xuống tư thái, hướng Kỷ Trác Duyên thi lễ:
- Trác Duyên thiếu gia, là đệ đệ ta không hiểu chuyện, ta nguyện ý thay hắn xin lỗi, xin ngươi đừng quấy nhiễu trưởng bối.
- Tỷ tỷ...
Đồng Ngôn trừng mắt, xin lỗi hắn? Hắn cũng xứng!
Đồng Hân thấp giọng kéo lại:
- Ngươi câm miệng, còn ngại chuyện huyên náo không đủ lớn? Tộc trưởng Bái Nguyệt tộc tự mình đến rồi, còn có ba vị chiến tướng, đang cùng phụ thân trao đổi chuyện quan trọng.
- A??
- Ngươi muốn cho phụ thân thất vọng về ngươi sao? Nếu quả thật trưởng bối hai tộc muốn truy xét, ngươi rất rõ ràng kết cục của ngươi là gì.
Kỷ Trác Duyên ra hiệu hai tộc nhân kia không cần đi nữa, ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn quét nhìn Đồng Ngôn, mới thản nhiên nói:
- Bốn vị tộc nhân này từ nhỏ cùng ta lớn lên, là thị vệ của ta, cũng là huynh đệ của ta, hiện tại vô tội chết thảm, lại chết ở trong Tử Viêm Tộc các ngươi, Đồng Hân, nàng cảm thấy một lời xin lỗi có thể thôi rồi?
Đồng Hân khẽ mím đôi môi đỏ mọng:
- Ta nguyện thay hắn bị phạt, chỉ xin Kỷ công tử... Tha cho Đồng Ngôn.
Bị phạt?
Kỷ Trác Duyên nhếch miệng lên đường cong nhàn nhạt, cố ý nói:
- Ta làm sao lại nhẫn tâm để cho nàng bị phạt. Thôi rồi, chuyện này vẫn là giao cho các trưởng bối xử lý đi.
- Chúng ta bây giờ liền đi thông cáo.
Hai vị thị vệ bước nhanh rời khỏi.
- Chậm đã!
Đồng Hân đương nhiên biết rõ Kỷ Trác Duyên muốn cái gì, đi Bái Nguyệt tộc, gặp mẫu thân hắn.
Trong lòng Kỷ Trác Duyên có chút nóng lên, nhưng sắc mặt lại thật khó khăn:
- Đồng Hân, chuyện này nàng cũng đừng trộn đều, ta không muốn thương tổn nàng, cũng không muốn khó xử Đồng Ngôn. Nhưng, ta phải cho bốn tộc nhân này một cái công đạo, không thể để cho bọn hắn chết không nhắm mắt. Chuyện này vẫn là để cho các trưởng bối xử lý đi.
Đồng Ngôn trợn mắt nhìn, hỗn đản đáng giận, lại dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Tần Mệnh đột nhiên đẩy lấy Đồng Ngôn.
- Làm gì?
Đồng Ngôn quay đầu lại, đang lúc nổi nóng đây này.
- Lên a... Ngươi cứ như vậy bảo hộ tỷ tỷ ngươi hay sao? Trơ mắt nhìn tỷ tỷ ngươi bị người khác khi dễ?
- Lên cái rắm, ta còn có thể giết hắn?
- Đúng vậy a.
- Đừng ra chút ít chủ ý cùi bắp, nếu không phải ngươi nhúng tay làm loạn, ta đến mức giết bọn chúng sao?
- Nhìn cái bộ dạng kinh sợ này của ngươi, lúc giết rất sung sướng, xảy ra chuyện thì lại sợ hãi, còn oán trách lên ta rồi?
- Ta kinh sợ? Có tin bây giờ ta đi qua giết hắn hay không.
- Không tin, ngươi giết cho ta nhìn.
- Đừng khích tướng ta, ta giết hắn, ngươi thay ta đền mạng?
- Ngươi để cho ta quá thất vọng rồi, một tên... Một tên... Hắn gọi là cái gì nhỉ?
- Kỷ Trác Duyên!
- Một tên Kỷ Trác Duyên liền dọa sợ ngươi, nơi này là Tử Viêm Tộc, địa bàn của mình, ngươi bình thường uy phong lắm đâu? Ngươi không phải rất có khí phách sao? Lên, giết hắn, ta ở bên cạnh tiếp viện ngươi.
Ngươi còn không kết thúc?
Đồng Ngôn cho hắn cái liếc mắt trắng:
- Đã đến lúc nào rồi, nếu quả thật đứa cháu trai này đi cáo trưởng bối, ngày mai ta sẽ bị giam chặt.
- Xảy ra chuyện, gọi trưởng bối, loại chuyện này vậy mà lại phát sinh ở hải tộc các ngươi, thật không thể tin được a, ta cho rằng chỉ có những tiểu thí hài kia mới có thể làm như thế.
- Ngươi có thể ra chút ý kiến hay hay không?
- Ta chỉ một chủ ý, giết.
Hai người bọn họ ở chỗ này châu đầu ghé tai tranh luận, thanh âm rất nhẹ rất bé, nhưng vấn đề là xung quanh đang cực kỳ yên tĩnh a, tất cả mọi người đều là cường giả Địa Võ Cảnh, nghe được đều rõ rõ ràng ràng.