- Tiểu Tổ, ta làm sao lại cảm giác ngươi thật giống như không giống với lúc trước.
- Chỗ nào?
- Chính là cảm giác.
Tần Mệnh ngồi xuống, lắc đầu.
- Khả năng ta vừa lúc bắt đầu liền sai rồi, ta quá nghĩ đó là điều đương nhiên.
- Thực sự không được cưới nàng a, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, trước kia quyết đoán nhiệt tình lắm a? Tiểu tử, đánh cược, như thế nào đây?
Tiểu Tổ hoạt động lấy bốn cái bắp chân, bò qua bò lại tại ngực của Tần Mệnh.
- Lại muốn chơi trò bịp bợm gì.
- Ta cá là lão nương này sẽ không đuổi ngươi đi. Nếu như ta thắng, ngươi lại đi Phần Thiên các, ngâm hai mươi ba mươi ngày.
Tiểu Tổ cho rằng đốt đứt một phần nhỏ phong ấn, đằng sau sẽ liền dễ giải quyết, không nghĩ tới mỗi một đầu phong ấn đều vô cùng chắc chắn, hỏa linh nó tồn trữ đã xa xa không đủ. Tốt nhất là lại đi Phần Thiên các, dự trữ lượng lớn hỏa linh. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn rời khỏi Vương mộ đến nay, phát hiện có cái gì có thể đốt đứt phong ấn, cơ hội như vậy sao có thể đơn giản vứt bỏ.
- Ta không cần đi, lại đi cũng không có ý nghĩa.
- Không phải ngươi có cần hay không, ta thắng, ngươi phải nghe ta.
- Nếu như Đồng Tuyền đuổi ta đi thì sao? Ngươi thua ta cái gì?
- Ta chỉ dẫn ngươi một đầu Thiên Đạo áo nghĩa!
Tần Mệnh ngồi xuống, sợ hãi kêu lên:
- Thiên Đạo áo nghĩa?
- Cái gì Thiên Đạo áo nghĩa.
Đồng Hân bỗng nhiên đẩy cửa ra, đi đến.
Tần Mệnh ho nhẹ, cười ha ha:
- Không có gì, nằm mơ a.
Đồng Hân nhìn mai rùa nằm gục trên ngực của Tần Mệnh:
- Sao ngươi cứ luôn mang theo cái mai rùa kia?
- Sống lâu, may mắn.
Tần Mệnh đem Tiểu Quy nhét vào trong cổ áo.
Đồng Hân cho hắn cái liếc trắng mắt thẹn thùng vô hạn, nhưng cái thần thái này vừa làm ra đến, bản thân cũng cảm thấy mập mờ rồi, nàng nhẹ vén mái tóc, che giấu xấu hổ.
- Ngươi cùng Bái Nguyệt tộc có mâu thuẫn?
- Ta đều chưa thấy qua, ở đâu ra mâu thuẫn?
- Không có gì, chính là hỏi một chút.
Đồng Hân cảm thấy biểu hiện của Lục Nghiêu đêm nay rất khác thường, bọn thị vệ đều nói là hắn đột nhiên nhúng tay, mới khiến cho bốn thị vệ kia chết, đằng sau cũng nhất định phải xử tử hai thị vệ còn lại, đem Kỷ Trác Duyên đẩy đến tình trạng chật vật.
Chợt tưởng tượng, hình như là có thâm cừu đại hận gì.
Chẳng lẽ, hắn thật nổi máu ghen rồi?
Cái tên này bình thường vừa lạnh lại vừa cứng, ăn lên dấm chua vậy mà cái gì cũng dám làm, ngay cả Bái Nguyệt tộc đều không có để vào mắt.
- Người của Bái Nguyệt tộc đi chưa?
- Vừa đi.
- Bọn hắn thật sự là tới cầu hôn?
- Nói chuyện hợp tác là chủ yếu, quan hệ thông gia hẳn là một biện pháp bên trong.
- Phụ thân ngươi sẽ đồng ý sao?
Đồng Hân lắc đầu, thần sắc ảm đạm.
Nàng đã thất thân, cũng tuyên thệ hoặc là gả cho Lục Nghiêu, hoặc là cô độc canh giữ cả đời. Nhưng lần này tình huống quá đặc thù rồi, đề cập đến cục diện gia tộc trước mắt, còn có vấn đề phát triển rất dài trong tương lai. Nếu như Bái Nguyệt tộc chỗ đó không ngại thân thể của nàng phải chăng hoàn bích, rất có thể phụ thân sẽ gả nàng đi.
Hiện tại liền nhìn trong tộc có cho rằng Bái Nguyệt tộc đáng giá kết minh hay không, có phải phù hợp với yêu cầu của Tử Viêm Tộc hay không. Mấy ngàn năm qua, bảy đại tộc thường xuyên sẽ có tình huống ‘Tiểu kết minh’, thời gian mỗi lần duy trì đều không giống nhau. Trong lịch sử, Tử Viêm Tộc liền cùng Bái Nguyệt tộc hợp tác qua mấy lần, tuy nhiên nghe nói cuối cùng đều huyên náo không thoải mái.
Nếu là lúc trước, nàng không ngại gả đi, đây cũng là số mệnh của nàng, số mệnh nữ nhi một hải tộc.
Nhưng bây giờ, trong nội tâm nàng vô cùng lo lắng, cũng vô cùng kháng cự.
- Ngươi định làm như thế nào?
- Là ngươi ý định làm như thế nào?
Đồng Hân bỗng nhiên nhìn mắt Tần Mệnh, có người muốn cướp ta đi đây này, ngươi sẽ làm sao?
Tần Mệnh bị hỏi đến trở tay không kịp, bị ánh mắt của nàng nhìn cho hoảng hốt. Tuy nhiên... lời Tiểu Tổ nhắc nhở xuất hiện trong đầu, làm hỗn đản? Bỏ đi cái phần hảo cảm kia trong nàng?
- Ta cảm thấy... Kỷ Trác Duyên rất không tệ, là con trai độc nhất của Bái Nguyệt tộc, tương lai không phải chiến tướng cũng là tộc trưởng, thiên phú, khí chất, cũng không tệ.
Trong lòng Đồng Hân một hồi thất vọng, như là có thứ gì đó đâm vào ngực, như kim châm:
- Đây chính là biện pháp của ngươi?
- Giữa chúng ta vốn chính là sai lầm, ta vẫn là sẽ tận lực đến sân thi đấu tranh thủ, làm những gì ta nên làm, thực hiện lời hứa của ta. Nếu như ta chết rồi, giữa chúng ta cái gì cũng đều không có phát sinh qua, thuận ý nguyện trong tộc, gả cho Kỷ Trác Duyên.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Đôi mắt Đồng Hân bịt kín tầng hơi nước, thanh âm khẽ run.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, đến bây giờ rồi, Lục Nghiêu vậy mà lại nói ra một phen như vậy.
Thất vọng, thống khổ, oán hận, các loại cảm xúc xông lên đầu.
Cái cảm xúc này đến đột nhiên lại mãnh liệt như thế, có lẽ ngay cả nàng đều không nghĩ tới.
- Như vậy không phải rất tốt sao? Ta không xứng với ngươi, ngươi gả cho ta cũng ủy khuất, ta chết tại trên đài thi đấu...
- Đùng!!
Đồng Hân vung tay cho Tần Mệnh một cái tát, thanh âm vang dội, gian phòng triệt để yên tĩnh.
- Ngươi hỗn đản!!
Đồng Hân nước mắt tràn mi đến ra, nàng nhìn Tần Mệnh, thất vọng lắc đầu, quay người chạy đi.
Tần Mệnh nghiêng đầu, xoa nắn lấy đôi má, trong lòng bỗng nhiên có trận khó chịu khác thường.