Tiểu Tổ thò cái đầu nhỏ ra, nhìn cửa phòng đong đưa kỳ quái nói:
- Không đúng, nữ tử này tại sao lại khóc.
- Nàng không nên khóc sao?
Tần Mệnh dùng sức xoa xoa mặt, một lần một lần, lo lắng lại khó chịu.
- Ngươi lại là như thế nào rồi?
Tiểu Tổ lại quay đầu nhìn hắn, cũng rất kỳ quái.
- Ngươi nói ta như thế nào rồi?
Tần Mệnh nói thầm, chủ ý cùi bắp! Cái lão ô quy này một ngày không bịp ta một lần thì nó khó chịu.
- Hai ngươi... Đều có cảm giác rồi?
Tiểu Tổ thật sự là kỳ quái rồi, nó cho rằng Đồng Hân đối với Tần Mệnh chỉ là có hảo cảm, không chống lại, muốn chấp nhận thực tế, không hơn. Nhưng nếu như chỉ là như vậy, không nên khóc a, xem ra giống như rất thương tâm. Lại nhìn Tần Mệnh cái bộ dạng tâm phiền ý loạn này, cũng không giống như là hoàn toàn không có cảm giác a.
Trời a, hai người này...
- Cảm giác cái gì, chớ nói nhảm.
Con mắt Tiểu Tổ chuyển lại chuyển:
- Hắc, có trò hay rồi, ta nhìn xem ngươi lần này thật không có cách nào kết thúc rồi.
Tần Mệnh dùng sức lắc đầu, từ trên giường đứng lên.
- Ngươi lại muốn trốn? Có phải nam tử hay không.
- Ta là đi ra ngoài.
Tần Mệnh ra khỏi phòng, rời khỏi sân nhỏ, tại đêm khuya đi trong rừng cây vườn ngự uyển.
Tiểu Tổ đè thấp thanh âm nhắc nhở:
- Ta vừa nãy nói đánh cược, tiếp hay không tiếp?
- Phần Thiên các đối với ngươi quan trọng như vậy?
- Tiếp hay không tiếp.
- Ngươi có thể chỉ dẫn Thiên Đạo áo nghĩa?
- Liền hỏi ngươi tiếp không tiếp.
- Nếu như ngươi dám gạt ta, ta không để yên cho ngươi.
- Tiếp, hay là không tiếp, cho cái câu trả lời chắc chắn.
- Tiếp!!
Liên tiếp hai ngày, Tần Mệnh đều không có phải gặp Đồng Hân nữa, tâm cũng chầm chậm yên tĩnh, hắn vung ra những chuyện không muốn lo lắng kia, ngồi ở gian phòng bế quan điều dưỡng, chờ đợi Đồng Tuyền đưa tới lệnh khu trục. Dù sao đều đã muốn đi rồi, hết thảy sẽ chấm dứt, chuyện nơi đây coi như là giấc mộng, cứ thế trôi qua rồi. Hắn còn tiếp tục thám hiểm hải vực của hắn, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên mới, mau chóng phát triển. Tốt nhất là có thể tìm đến Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình, bằng không thì trong lòng luôn không an tâm.
Tính toán thời gian, kỳ hạn ước định hai năm cùng Cửu Ngục Vương, đã qua mười tháng rồi, thời gian trôi qua cực nhanh. Hắn nhất định phải tại trước khi ngày đó đến, tiến vào cảnh giới Thánh Võ. Bằng không thì ngay cả tư cách tiếp qua Hoang Thần Tam Xoa Kích đều không có.
Thánh Võ Cảnh, trước kia cảm thấy rất xa xôi, gần như không khả năng thực hiện, hiện tại có ‘Thế giới nhỏ’ Hắc Giao chiến thuyền, lại được đến Phần Thiên các rèn luyện, có lẽ có thể thử xông một cái.
Tần Mệnh thẳng tuốt đợi đến lúc chạng vạng tối ngày hôm sau, Đồng Tuyền chỗ đó còn không có truyền đến tin tức, cũng không có ai đến đuổi hắn rời khỏi.
Tần Mệnh lại đợi một ngày, trời tối rồi, vẫn không có người nào đến.
- Ba ngày rồi, lão bà kia sẽ không đuổi ngươi đi.
Tiểu Quy leo ra cổ áo.
- Ta đều đã nói đến những lời như thế này rồi, nàng có thể chịu?
- Tử Viêm Tộc nói như thế nào cũng đều là đại tộc, lão bà kia là hôn muội tộc trưởng, điểm khí độ ấy vẫn phải có. Nàng cũng chỉ tức giận một lúc, yên tĩnh liền nghĩ thông suốt.
- Ngươi từ khi nào lại hiểu nữ tử như vậy rồi?
- Thứ ta hiểu còn có rất nhiều.
- Nhưng ngươi là chỉ Tiểu Quy a.
- Muốn gây chuyện??
Tần Mệnh đi đến trong sân nhỏ, muốn tìm người hỏi thăm một chút tình huống, vừa hay Tú nhi từ đằng xa qua đến.
- Lục Nghiêu công tử.
Tú nhi chân thành thi lễ, mắt to sáng lóng lánh rất mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại hơi mang phần ngượng ngùng, giống như không dám nhìn thẳng Tần Mệnh.
- Ba ngày này bên ngoài không có xảy ra chuyện gì chứ?
- Không có a.
- Các ngươi có không có nhận được mệnh lệnh gì ?
Tần Mệnh kỳ quái tiểu nha đầu này làm sao mỗi lần gặp hắn đều một bộ dạng xấu hổ.
- Cũng không có a. Có chuyện gì sao?
- Ta là cảm thấy trong vườn ngự uyển quá an tĩnh.
Đôi môi Tú nhi đỏ mọng như một quả anh đào, ngòn ngọt cười:
- Nơi này là vườn ngự uyển của tiểu thư, đương nhiên yên tĩnh. Đúng rồi, Lục Nghiêu công tử, tiểu thư nàng...
- Nàng như thế nào rồi?
- Nhớ ngươi.
- Cái gì?
Tần Mệnh khơi lên lông mày.
Tú nhi nhìn bốn bề vắng lặng, mắc cỡ mặt càng đỏ hơn, tiến đến bên cạnh Tần Mệnh nói nhỏ:
- Đêm qua a, tiểu thư còn nằm mơ gọi tên của ngươi nữa nha.
Tú nhi mấy ngày nay đều đang vụng trộm quan sát tiểu thư, nhìn vô cùng kỹ càng tinh tế tỉ mỉ.
Vào buổi tối ba ngày trước kia, nàng nhìn thấy tiểu thư khóc chạy ra khỏi gian phòng của Lục Nghiêu, giống như rất thương tâm. Sáng ngày thứ hai, Đồng Ngôn thiếu gia đến cho thỉnh an tiểu thư, không biết đã nói cái gì, tiểu thư liền một mực ngồi ở đó ngẩn người, sau đó rời đi đến trưa, lúc chạng vạng tối trở lại trên mặt liền có nhiều nụ cười tươi, còn có chút ngượng ngùng nhàn nhạt.
Lại đến buổi tối, thời điểm nàng thay tiểu thư đóng cửa sổ, nghe được tiểu thư đang gọi lấy tên Lục Nghiêu, cái phần thần thái kia, cái cỗ xuân tình kia, ngay cả nàng đều nhìn đến ngây người.
Nàng làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, tiểu thư trong ấn tượng của nàng vẫn luôn là cao quý trí tuệ, ưu nhã tốt đẹp, để cho nàng kính sợ lại sùng bái. Cảm xúc càng không sóng không lan, như mặt hồ bình tĩnh trong suốt trong nội viện, chưa bao giờ có ai có thể để cho nàng ‘Nhớ thương’ như vậy.