Nàng thậm chí không biết tiểu thư tựa như tiên tử trong nội tâm nàng, vậy mà cũng sẽ có tình cảm phong phú như thế. Nàng mặc dù không hiểu rõ chuyện nam nữ, nhưng nhìn ở trong đôi mắt đấy, tiểu thư cùng Lục Nghiêu công tử khẳng định có chút gì đó.
Lục Nghiêu lại đánh bại Đồng Đại thiếu gia, tại Phần Thiên các kiên trì ba mươi ba ngày, thành danh nhân trong tộc, tương lai của hắn nói không chừng thật có thể cùng tiểu thư đi đến cùng một chỗ.
Thiếu nữ nào không có mộng xuân, tiểu nha đầu này vừa nghĩ tới tiểu thư muốn cùng Lục Nghiêu thành thân, bản thân muốn thành của hồi môn, lại luôn là tim đập như hươu chạy.
Tần Mệnh không biết giờ phút này cái tiểu cô nương mềm mại nụ hoa chớm nở này đang nghĩ nhiều nghĩ xa như vậy, cũng không biết Đồng Hân mấy ngày nay đã trải qua cái gì. Trong tâm hắn nói thầm, họi của ta? Hận không thể giết ta đi.
Thời điểm này, một thị nữ vội vã chạy tới, đi qua sân nhỏ của Tần Mệnh, chạy về xa xa, hình như là đi tới chỗ Đồng Hân. Cũng không lâu lắm, Đồng Hân đã ra khỏi phòng, theo thị vệ rời khỏi, nhưng đi đến trên nửa đường liền nhìn thấy rồi Tú nhi ghé vào hàng rào tường viện ‘Nói giỡn’ cùng Lục Nghiêu. Ánh mắt nàng phức tạp, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng, giả bộ như nhìn không thấy hắn, cứ thế đi thẳng qua trước mặt hắn.
- Giống như xảy ra chuyện gì?
Tần Mệnh nhìn quanh, đợi ba ngày rồi, Đồng Tuyền rốt cục cũng có quyết định muốn đuổi hắn đi rồi?
- Lục Nghiêu công tử, ngươi chờ a, ta thay ngươi hỏi thăm một chút.
- Ngươi khẩn trương?
Tiểu Tổ lại xuất hiện.
- Ngươi gần đây sinh động rồi?
Tần Mệnh hỏi lại.
- Trong lòng ngươi kỳ thật không muốn đi a, hắc hắc.
- Hắc cái đầu của ngươi, giấu đi.
Tần Mệnh đè Tiểu Tổ xuống, lúc sau Tú nhi từ phía trước chạy trở về rồi.
Một đường chạy chậm, như là con thỏ nhỏ.
- Nhanh như vậy?
- Ta vừa lặng lẽ hỏi, tiểu thư vậy mà nói.
Tú nhi nhẹ vỗ về trước ngực đầy đặn, thở hồng hộc.
- Nói cái gì?
Trong đầu Tần Mệnh xiết chặt.
- Nàng nói... Tô Nghị trở về rồi!
Biểu lộ trên mặt Tần Mệnh có chút cứng đờ, Tô Nghị trở về rồi! Thiết Sơn Hà thì sao?
- Chính hắn, hay là dẫn theo người khác?
- Tiểu thư không có nói. Lục Nghiêu công tử? Sắc mặt ngươi hình như rất khó coi.
Tú nhi kỳ quái nhìn hắn.
- Không có gì.
Tần Mệnh lắc đầu, nhìn qua xa xa, tâm lần nữa nhấc lên.
Loại chuyện này chuyện đều không thể nắm giữ, cảm giác này quá hỏng bét rồi, vận mệnh hoàn toàn không phải nắm giữ ở trong tay mình, bất kỳ một cái gì ngoài ý muốn đều để cho hắn vạn kiếp bất phục.
Tô Nghị quỳ một gối xuống trước mặt Đồng Tuyền, thái độ cung kính khiêm tốn. Hai cung phụng trung niên Tử Viêm Tộc quỳ ở sau lưng, cùng hắn đi đến ‘Địa Hoàng Đảo’.
Đồng Ngôn Đồng Hân đều chạy tới nơi này.
- Huynh đệ Lục Nghiêu đâu? Làm sao lại chỉ có các ngươi trở về rồi?
Tô Nghị xấu hổ cúi đầu:
- Thuộc hạ làm việc bất lợi, Địa Hoàng Đảo không thả người.
- Ngươi không có nói với bọn họ đây là phụ thân ta tự thân ủy thác ngươi đi hay sao? Hay là chê chúng ta mở điều kiện không hợp lý?
Đồng Ngôn căm tức, một đấu thú mà thôi, cũng không phải nhân vật gì quan trọng, đều chuyển ra danh nghĩa tộc trưởng rồi, Địa Hoàng Đảo cũng dám cự tuyệt.
Địa Hoàng Đảo mặc dù cũng là thế lực cấp bá chủ, tại Cổ Hải uy danh hiển hách, nhưng là khoảng cách hải tộc hay là kém cái cấp độ. Bình thường mặc dù nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng bảo trì tương đối khách khí. Mấy năm trước, Địa Hoàng Đảo còn đã từng phái người tới kết thân, hy vọng có thể gả Đồng Hân đi, hai bên ký kết liên minh.
Nhưng mà trong lòng Tử Viêm Tộc có băn khoăn, tùy tiện cùng thế lực lớn như vậy kết hợp, rất dễ dàng khiến cho các hải tộc khác bất mãn. Nếu như gả cho nữ tử chi thứ còn có thể chấp nhận, nhưng người muốn gả chính là trực hệ, lại còn là siêu cấp thiên tài trong đại tân sinh, trận kết minh này trong mắt ai cũng sẽ không đơn giản, cho nên lão nhân trong tộc vẫn luôn phản đối hôn sự của Đồng Hân cùng Cơ Tuyết Thần.
Chẳng lẽ là bởi vì Tử Viêm Tộc cự tuyệt qua bọn hắn cầu hôn, Địa Hoàng Đảo mới cố ý làm khó dễ? Nhưng, cũng không thể làm khó dễ trên loại chuyện nhỏ nhặt này a, quá không có khí độ rồi, đây là chuyện mà thế lực cấp bá chủ làm ra sao?
Một vị cung phụng lớn tuổi đi theo trầm giọng nói:
- Người này không đơn giản!
- Không đơn giản là như thế nào?
- Hắn là đấu thú thắng liên tiếp chín mươi chín trận.
- A??
Đồng Ngôn động dung, Đồng Hân đều kinh ngạc.
Đồng Tuyền cùng trong u cốc cùng những người khác trao đổi lấy ánh mắt kinh nghi, thắng liên tiếp chín mươi chín trận? Mỗi người ở đây đều rõ ràng khái niệm số này đại biểu !
Tinh Diệu là trò chơi hung tàn mà nguy hiểm, thậm chí vượt qua dã thú chém giết, trên sân thi đấu gặp phải các loại kẻ địch khác nhau, các loại nguy cơ không tưởng tượng được, ‘mười trận thắng liên tiếp’ đã là khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng rồi. Nhất là đến Thất Tinh đấu thú, càng là đi lên, lại càng khó.
Nếu như có thể một đường vọt tới Thất Tinh đấu thú, đã là cực kỳ xuất sắc, rất có thể trong tương lai sẽ tiến vào Hắc Nguyệt cao cấp, thậm chí Hắc Nguyệt đầy cấp.
Một đấu thú thắng liên tiếp chín mươi chín trận, là khái niệm gì?! Tiềm lực đó là sẽ đi thẳng đến Tử Nguyệt đấu thú, thậm chí là Tử Nguyệt cao cấp!
Huynh đệ này của Lục Nghiêu thật không ngờ lại biến thái như thế?