Cả tòa vườn ngự uyển đều sắp đặt các loại cấm chế, tuy nhiên Đồng Phỉ đều hiểu tình huống, chỗ nào có thể đụng, chỗ nào không thể đụng vào, cho nên thuận lợi tránh đi thủ vệ trong hậu viện, xuất hiện ở trong gian phòng của Tần Mệnh.
Rộng rãi phòng ngủ bị Hắc Giao chiến thuyền nhồi vào, Tần Mệnh đắm chìm ở bên trong, ngưng thần bế quan.
Vì bảo đảm không có tý sơ hở nào, hắn đã phóng Bạch Hổ ra, thay hắn canh gác.
Khi nhánh dây xanh biếc lan tràn ở phòng khách, Bạch Hổ trước tiên phát giác, quan sát một lát, lại chui đến trong Hắc Giao Chiến Thuyền, đánh thức Tần Mệnh.
Tần Mệnh thu lấy chiến thuyền, xuyên qua khe cửa nhìn ra phòng khách.
Nhánh dây lan tràn, bò đầy góc tường, ánh huỳnh quang xanh biếc chiếu sáng lấy gian phòng tối tăm, rơi vãi sinh cơ bừng bừng.
Lúc Đồng Phỉ từ bên trong nhảy đi ra, Tần Mệnh tức giận, tiểu nha đầu ghê tởm kia muốn làm gì? Vạn nhất thời điểm bế quan quan trọng, bị cưỡng ép cắt ngang hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nhưng lúc Yêu Nhi từ trong nhánh dây đi ra, hắn hoàn toàn bị dọa sợ cho ngây người, dùng sức dụi dụi mắt, còn cho là mình bị hoa mắt.
Yêu Nhi? Đó là Yêu Nhi?
Dáng người uyển chuyển, dung nhanh khuynh thế, đều khiến tâm hải của hắn nhấc lên tầng tầng gợn sóng, không phải Yêu Nhi thì là ai!
Nhưng, làm sao nàng lại xuất hiện tại nơi này?
- Hắn đang ở bên trong.
Đồng Phỉ hóp lưng lại như mèo, nhỏ giọng gọi Yêu Nhi, khuôn mặt hưng phấn đỏ ửng, lần đầu tiên làm chuyện kích thích như vậy.
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Yêu Nhi đánh giá gian phòng, hơi thở cổ xưa, lịch sự tao nhã văn tú, như là chỗ ở của nữ tử.
- Hỏng rồi!
Đồng Phỉ bỗng nhiên che cái miệng nhỏ nhắn.
- Như thế nào rồi?
- Ta quên hỏi nhị ca, thứ này dùng như thế nào rồi.
Đồng Phỉ lắc lư lấy lọ thuốc trong tay.
- Két...!
Cửa phòng phía trước bỗng nhiên đẩy ra, thanh âm rất nhỏ nhưng trong căn phòng u nhã tịch mịch lại đặc biệt chói tai, Đồng Phỉ kinh hãi thét một tiếng, như là con mèo nhỏ chấn kinh, suýt chút nữa tháo chạy, bình ngọc trong tay rơi xuống đất.
Yêu Nhi gảy nhẹ tay ngọc, một nhánh dây chui ra mặt đất, như là chồi non xanh biếc, tinh tế tỉ mỉ non mềm, vững vàng nâng lấy bình ngọc.
- Lục Nghiêu? Ngươi làm sao tỉnh rồi...
Đồng Phỉ ý thức được không ổn, quay người muốn chạy.
Tần Mệnh đột nhiên xuất hiện tại phía sau, một chưởng bổ vào phần gáy nàng, rót vào cỗ lực đạo mạnh mẽ, thân thể Đồng Phỉ mềm mại run rẩy, mắt trắng khẽ đảo, ngã nhào vào trong ngực Tần Mệnh.
- Không biết thương hương tiếc ngọc, thiệt thòi chàng ra tayđược.
Yêu Nhi nhõng nhẽo cười, cho Tần Mệnh cái liếc mắt thiên kiều bá mị. Bộ dáng Tần Mệnh thay đổi, nhưng vẫn là người kia, nàng có thể nhận ra.
- Sao nàng lại ở đây?
Tần Mệnh vừa mừng vừa sợ, nơi này là Tử Viêm Tộc, hắn là đến mạo hiểm, nàng lại tới làm cái gì?
- Ta nghe nói chàng ở nơi này trôi qua rất thoải mái, Nguyệt Tình tỷ tỷ sợ thân thể chàng mệt muốn chết rồi, để cho ta qua đến nhìn chút.
Yêu Nhi kiều mỵ mà cười cười, thả Đồng Phỉ trên mặt đất, nhấc lên tầng tầng nhánh dây, đem nàng bao trùm, treo đến góc tường.
Tần Mệnh cười khổ.
- Nơi này quá nguy hiểm.
- Làm sao, chê ta thêm phiền?
Dáng người nàng thon dài thướt tha, phong tình vạn chủng, cả người non mềm như muốn chảy ra nước rồi, cánh tay ngọc kéo dài, cổ tay trắng giương nhẹ, ngọc thể trắng tuyết gần như muốn tựa vào trong ngực Tần Mệnh.
Tần Mệnh bị vung lên tâm hoả, vô ý thức muốn ôm lấy chiếc eo thon của Yêu Nhi, mấy lời răn dạy đến miệng đều bị ánh mắt ngập nước của nàng hòa tan cho. Ngoài cửa vừa vặn truyền đến thanh âm Tú nhi.
- Lục Nghiêu công tử? Ngài tỉnh rồi sao?
- Xuỵt...
Tần Mệnh ra hiệu Yêu Nhi đừng lên tiếng.
Yêu Nhi ngẩng đầu, bưng lấy mặt Tần Mệnh, xoa nắn lấy da mặt của hắn, nói nhẹ:
- Mặt nạ?
- Là võ pháp.
Tần Mệnh mặc niệm lấy khẩu quyết, vận chuyển linh lực, bộ mặt cốt cách cùng cơ bắp phát sinh biến hóa rất nhỏ, trong trận trận đau nhức kịch liệt, khôi phục đến khuôn mặt vốn có.
Yêu Nhi bưng lấy mặt Tần Mệnh, nhìn hai bên một chút, nàng cười tươi như hoa, cả gian phòng đều tươi đẹp như xuân.
Tú nhi tới gần cửa phòng, dựng thẳng lỗ tai lên nghe, bên trong giống như có người nói chuyện?
Yêu Nhi vòng lấy eo Tần Mệnh, chui vào trước ngực hắn. Mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt thấm vào hơi thở Tần Mệnh, Yêu Nhi càng ôm càng chặc, thân thể nóng bỏng dán chặt lấy hắn, sôi trào như lửa, mềm mại như nước, nàng gửi lấy mùi hương quen thuộc, ôm lấy hắn, thì thào nói nhỏ:
- Đã hơn một năm rồi... ta… nhớ chàng...
Tim Tần Mệnh đều tan ra rồi, áy náy, tưởng niệm, sủng nịch, các loại cảm xúc xông lên đầu, hắn ôm chặc lấy Yêu Nhi, vùi đầu vào trong mái tóc mềm nhẵn của nàng.
- Ta cũng nhớ nàng.
- Muốn ta.
Yêu Nhi mê ly.
Muôn vàn tức giận, tất cả oán trách, đều tại giờ khắc tương kiến ôm nhau này tan thành mây khói.
Nàng yêu hắn, nàng nhớ hắn.
Hắn hướng về nàng, cuộc đời này có một không hai.
Tần Mệnh ôm ngang Yêu Nhi, bước vào phòng ngủ.
Tất cả tâm sự, tất cả tưởng niệm, tất cả trìu mến cùng thâm tình, đều tại lúc này hóa thành phóng túng vui thích.
...
Màn đêm sâu xa, yên tĩnh vô thanh.
Toàn thân Yêu Nhi mềm yếu rúc vào bên người Tần Mệnh, nghe hắn nói về các loại chuyện phát sinh sau khi đi vào hải vực.
Từ Bán Nguyệt Đảo đến Lưu Ly Đảo, từ Tuyệt Ảnh đến Vu Điện, từ Cửu Ngục Vương đến kế hoạch chúng vương, từ U Linh hải đến Vạn Tuế Sơn, lại càng Thất Nhạc Cấm Đảo về sau, cũng dẫn ra Thiết Sơn Hà.