Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1199 - Chương 1199 - Tự Trách Đi Thôi (1)

Chương 1199 - Tự trách đi thôi (1)
Chương 1199 - Tự trách đi thôi (1)

Tần Mệnh tránh được các loại hung hiểm, tận lực nói xong chuyện gì thú vị ở bên trong, nhưng Yêu Nhi vẫn như trước có thể cảm nhận được cái phần kinh tâm động phách kia, cũng có thể cảm nhận được gian khổ cùng hung hiểm Tần Mệnh gặp phải.

Hơn một năm qua, đối với Tần Mệnh mà nói rất đặc sắc, phía sau đặc sắc lại lần lượt là sinh tử khảo nghiệm. Nàng đau lòng cho hắn, cũng oán trách hắn, nếu như hai người cùng một chỗ lưu lạc, tối thiểu có thể có cái chiếu sáng.

Tần Mệnh ôm ấp lấy Yêu Nhi, trong lòng rất an tâm, cũng rất yên tĩnh, dường như con thuyền phiêu bạt đã hơn một năm, rốt cục cũng cập bờ nghỉ ngơi. Giờ khắc này, tất cả phiền não cùng sầu lo, đều ném ra lên chín tầng mây, hắn thậm chí có loại cảm giác buông lỏng về đến cố hương, trở lại bên cạnh thân nhân kia.

Tần Mệnh nghĩ đến có nên thẳng thắn cùng Yêu Nhi chuyện hoang đường giữa hắn và Đồng Hân phát sinh vào hôm đó hay không, sớm muộn gì cũng là phải đối mặt, cùng tương lai hắn huyên náo không thoải mái, còn không bằng nói mở trước.

Nhưng, ở nơi này, loại tình cảnh này, nói ra thích hợp sao? Hắn không muốn làm cho xa cách từ lâu gặp lại lại thay đổi hương vị, cũng không muốn làm hỏng tâm tình của Yêu Nhi.

Yêu Nhi lật đến trên người Tần Mệnh, nằm vào trên ngực hắn, đệm lên cái cằm trắng nõn tinh xảo, nhìn Tần Mệnh.

- Còn có chuyện gì thú vị?

- Có chuyện, ta muốn...

- Chàng cùng Đồng Hân?

- Ừm, ta cùng nàng...

Tần Mệnh chần chờ lấy, không biết làm sao mở miệng.

- Có tình cảm?

- Thế thì không đến mức. Lúc đầu xem Tử Viêm Tộc trở thành kẻ thù, lúc tiến vào không có gì gánh nặng gì, nhưng ở chung hồi lâu, dù sao trong lòng cũng có chút ít không dễ chịu.

Gần nhất trong đầu Tần Mệnh thường xuyên hiện ra ý nghĩ như vậy, theo Thăng Long bảng tới gần, loại ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

Vừa mới bắt đầu, bởi vì Đồng Ngôn Đồng Hân là đi giết hắn, nhưng mà trời đưa đất đẩy đi đến cùng một chỗ, về sau bởi vì Đồng Hân Đồng Ngôn đều là hải tộc, liền sinh ra chút ít suy nghĩ trả thù điên cuồng. Lúc ấy loại ý nghĩ này rất chấp nhất, cũng không có gánh nặng gì. Nhưng khi hắn thật tới nơi đây, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn phát hiện tâm cảnh của mình tại thời gian dần qua đã thay đổi.

Đối với hải tộc, lòng hắn vẫn mang chống lại mãnh liệt, đối với Tử Viêm Tộc thì sao? Cảm giác mâu thuẫn giống như càng lúc càng mờ nhạt rồi. Đối với Đồng Ngôn Đồng Hân? Hắn có chút thời điểm thậm chí trong tiềm thức đã trở thành bằng hữu. Ví dụ như thời điểm cùng Đồng Hân một chỗ, ví dụ như thời điểm cùng Đồng Ngôn đấu võ mồm.

Nhưng, Thiên Vương Điện đang cùng hải tộc tuyên chiến, hai bên không chết không ngớt, đã đánh ra thù hận. Tần Mệnh muốn phản bội Thiên Vương Điện sao? Tuyệt đối không có khả năng! Nếu đã không có khả năng, nên đem hải tộc trở thành kẻ thù. Hơn nữa, nếu như Đồng Ngôn Đồng Hân biết thân phận của hắn rồi, sẽ là biểu hiện thế nào ? Sẽ kinh ngạc, phẫn nộ, đương nhiên, có thể có trực tiếp hạ sát thủ hay không ?

Tần Mệnh rất xoắn xuýt, chợt phát hiện là chính bản thân hắn đã đem mình đặt trong hoàn cảnh xấu hổ.

Tại đại cục mà nói, Tần Mệnh không hối hận, nguyện ý mạo hiểm, càng muốn thay Thiên Vương Điện chuyển hồi cục diện, trọng thương hải tộc.

Nhưng tại nội tâm mà nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất đáng giận. Lúc trước mãnh liệt muốn chạy trốn như vậy, chính là ý thức được phương diện này, không khống chế được không phải cục diện, mà là nội tâm của hắn.

Yêu Nhi lặng yên mà nằm sấp ở đó, nhìn ánh mắt Tần Mệnh khi thì hoảng hốt, nhìn vẻ giữa mặt Tần Mệnh toát ra đắng chát.

- Trải qua nhiều chuyện rồi, chàng cũng đã chậm rãi thay đổi.

Tần Mệnh thở dài một hơi.

- Đây chính là trưởng thành, mang theo một cái giá lớn. Mặc kệ chàng lựa chọn cái gì, ta cũng đều sẽ ủng hộ chàng.

Yêu Nhi vòng ở cổ Tần Mệnh, chui tại trước ngực hắn, đôi môi đỏ mọng cười yếu ớt.

Đây không phải thay đổi, đây là trưởng thành. Nếu như Tần Mệnh thật sự nhẫn tâm lợi dụng Tử Viêm Tộc, mà cảm giác không có bất kỳ cảm giác tội lỗi, đều cứ bình tĩnh, đi tiêu sái, đó mới gọi thay đổi. Hắn hiện tại có mê mang, có đắng chát, có do dự, đó gọi trưởng thành.

Nàng rất may mắn, Tần Mệnh vẫn là Tần Mệnh trong lòng nàng, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn như trước không có thay đổi.

- Phần mắc nợ này, có lẽ ta cả đời đều không có cách nào đền bù rồi.

Trước khi đi đến Thăng Long Bảng, hắn cùng Đồng Ngôn Đồng Hân là bằng hữu, sau khi đi xuống Thăng Long bảng, bọn hắn có thể sẽ là kẻ thù cả đời.

- Tình cảnh chúng vương hiện tại rất khó khăn.

Yêu Nhi nói nhẹ, chàng không hạ được quyết tâm, ta giúp chàng!

- Chúng vương không phải là vừa mới phục kích Kim Linh tộc sao?

Trước khi bế quan Tần Mệnh vẫn còn là tự hào vì chiến tích huy hoàng của chúng vương, vì phách lực của bọn họ mà phấn chấn. Chính diện đối kháng Kim Linh tộc, lần nữa chứng minh Thiên Vương Điện đã có thực lực khiêu chiến bá chủ Cổ Hải. Chẳng lẽ trong một tháng ngắn ngủi, lại xuất hiện nghịch chuyển rồi?

- Hỏa Linh Hầu chết rồi, Cửu Ngục Vương, Bách Luyện Hầu, Thiên Thu Hầu, còn có Hoang Thần Tam Xoa Kích, đều bị Viễn Cổ Cự Kình nuốt sống rồi, sống chết không rõ.

Tần Mệnh cả kinh, chết rồi? Nuốt rồi? Mấy từ ngắn ngủi, lại khiến hắn hãi hùng khiếp vía:

- Viễn Cổ Cự Kình là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment