Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1202 - Chương 1202 - Nổi Bão (2)

Chương 1202 - Nổi bão (2)
Chương 1202 - Nổi bão (2)

- Hắn không có bế quan, hắn bắt tiểu tỷ tỷ của ta đi rồi!

Đồng Phỉ không dám tưởng tượng hỗn đản kia đang làm cái chuyện cầm thú gì với tiểu tỷ tỷ của nàng, cưỡng ép tránh thoát, lần nữa xông vào bên trong, lại bị bọn thị vệ kéo đi ra.

- Thả ta ra! Ta xem ai dám đụng ta! Lục Nghiêu chỉ là một ngoại nhân, các ngươi còn là tạo điều kiện cho hắn rồi? Đều tránh ra cho bổn tiểu thư ! Lục Nghiêu! Lăn ra đây gặp ta! Đừng ở bên trong giả chết, ta biết rõ ngươi không có bế quan.

Đồng Phỉ không quan tâm vọt mạnh, lần lượt bị bọn thị vệ ngăn lại, thân phận nàng còn ở ngay đó, không có ai dám xuống nặng tay, tận lực dùng động tác ‘Ôn nhu’ đẩy nàng ra ngoài. Nhiệm vụ thiết yếu của các nàng là bảo đảm Lục Nghiêu bế quan an toàn, bất luận nàng làm sao xông, đều không cho phép, kéo đi.

- Tốt, ngược lại là các ngươi.

Đồng Phỉ vừa nghiêng đầu, chạy.

- Không tốt, nàng muốn đi tìm ca ca của nàng rồi, các ngươi tranh thủ thời gian đi thông tri...

Tú nhi há hốc mồm, thông tri ai? Việc này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng tình trạng xa không có muốn kinh động Đồng Tuyền, huống chi Đồng Tuyền cũng không nhất định sẽ gặp các nàng a.

Cuối cùng vẫn là mấy vị trưởng lão Đồng Tuyền phái tới kia chủ động rời khỏi, đi về chỗ Đồng Tuyền báo cáo.

- Tiểu nha đầu này hồ đồ đã quen, làm việc không có có chừng mực, nên gõ thật tốt.

Không lâu sau đó.

Đồng Phỉ kéo lấy Đồng Kỳ chạy tới rồi, nàng nói với Đồng Kỳ là —— Hỗn đản Lục Nghiêu kia quá cầm thú rồi, đánh ngất nàng, bắt tiểu tỷ tỷ đi rồi, tình dược kia khả năng liền dùng đến trên người tiểu tỷ tỷ rồi.

Đồng Kỳ nghe xong, lại đột phá? Đại mỹ nhân ta nhớ thương, lại bị Lục Nghiêu tai họa rồi?

Có thể nhẫn nại nhưng không có thể nhẫn nhục, ta đều không có không tiếc hạ dược, ngươi ngược lại dám vượt mức quy định rồi.

Đồng Kỳ điểm cùng tất cả đấu thú phía dưới, mặc kệ cấp bậc gì, toàn bộ đều đẩy ra ngoài rồi, mênh mông rộng lớn hơn ba mươi tên, đi theo hắn vọt vào vườn ngự uyển của Đồng Hân, tìm Lục Nghiêu đòi người!!

- Nhị ca, lần này ngươi phải cường thế, không thể lại như lần trước bị Lục Nghiêu hô một tiếng đã co quắp rồi. Ta cũng là trải qua tình cảnh lớn người, chân phải chắc, chân phải thẳng, thân thể phải cứng.

Đồng Phỉ trên đường khuyến khích Đồng Kỳ.

- Ta khi đó bị chấn co quắp?!

Đồng Kỳ tức giận, hận không thể gõ nàng một cái.

- Đừng kiếm cớ! Nam tử phải kiên cường!

- ...

- Lần này nhìn thấy Lục Nghiêu, cái gì cũng đều đừng nói, đi lên đánh cho tê người trước, cái đứa nhà quê kia quá hỗn đản rồi, quá kiêu ngạo rồi, quá không xem Tử Viêm Tộc chúng ta là quan trọng rồi, phải cho hắn giáo huấn, bằng không thì thật chờ hắn lấy được thứ tự tại Thăng Long bảng, còn có thể để ngươi vào mắt? Lần này dám lăng nhục tiểu tỷ tỷ, lần sau liền dám đánh chủ ý lên muội muội bảo bối của ngươi rồi. Ngươi có thể chịu?

Đồng Phỉ kéo cánh tay Đồng Kỳ, kích thích hắn, khuyến khích hắn, con mắt xoay động, lại đến cái một câu ác hơn:

- Ta chuẩn bị giới thiệu tiểu tỷ tỷ cho ngươi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha. Nhưng bây giờ nàng bị Lục Nghiêu chà đạp rồi, ngươi có thể chịu?

- Khinh người quá đáng!

Đồng Kỳ biết rõ tiểu nha đầu này đang kích thích hắn, nhưng nhớ tới tiểu mỹ nhân nhu mị cùng phong tình kia, đường cong hoàn mỹ đến không thể xoi mói, một dáng người thon dài một thước tám, đều khiến hắn khống chế không được, lại nghĩ đến lại bị Lục Nghiêu hạ dược tai họa, nộ khí lại từ từ tháo chạy ra ngoài, gần như muốn mất đi lý trí.

Hắn hơn ba mươi tuổi rồi, rất ít khi xúc động, lần này giống như trở lại thời thanh niên, về tới cái thời khắc hoang đường cùng người khác đoạt nữ tử kia.

- Nhị ca, thay mình tranh khẩu khí, cho muội muội ra một hơi.

Đồng Phỉ nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nhấp lấy cái miệng nhỏ nhắn, khuyến khích Đồng Kỳ.

- Đều xốc lại tinh thần cho ta, lần trước thất bại, lần này không cho phép lại xuất hiện lần nữa.

Đồng Kỳ nghiêm túc thét ra lệnh lấy đám đấu thú sau lưng.

Thời điểm bọn hắn hùng hổ đuổi tới sân nhỏ của Tần Mệnh, bên ngoài đã tụ đầy thị vệ.

- Đều tránh ra cho ta! Ta nhìn xem ai dám ngăn cản ta.

Đồng Kỳ quát chói tai, đột nhiên phất tay, toàn bộ đấu thú sau lưng nhấc lên áo choàng, lần lượt lộ ra từng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng như là dã thú vô tình.

- Lục Nghiêu tự mình đi ra, hay là chúng ta kéo hắn đi ra? Đồng Phỉ kêu gào, đứng ở bên cạnh Đồng Kỳ bóp lấy cái eo.

Bọn thị vệ liên tiếp nháy mắt cho hắn.

- Trừng cái gì, tránh ra!!

Đồng Kỳ quát chói tai.

Bọn thị vệ trợn trắng mắt, mời ngài !

Các nàng tiếp liền lui về phía sau, tránh ra con đường, kéo dài đến cửa sân sau.

- Lục Nghiêu! Cút...

Đồng Kỳ gọi người liền xông vào trong, nhưng một tiếng còn không có rống xong, nữ tử trước cửa sân xoay người, ánh mắt lạnh như băng, thần thái uy nghiêm, để cho toàn thân hắn giật mình một cái, câu nói kế tiếp sinh sinh kẹt tại cổ họng, lại đánh ngoặt, biến thành nức nở hô lên:

- Cô cô?

Phù phù!

Đồng Kỳ trực tiếp quỳ trên mặt đất, sắc mặt so với ăn hết con ruồi chết còn khó nhìn hơn.

Cô cô làm sao lại ở đây? Ai nói cho ta biết cô cô làm sao lại ở đây! Tiểu Tổ tông a, ngươi hôm nay hại thảm ta rồi.

Đồng Phỉ kinh hô, cô cô? Nàng khẽ gọi, quay đầu bỏ chạy.

- Ngươi đi đâu?!

Đồng Tuyền lạnh lùng, hai đầu lông mày tụ lấy sự tức giận.

- Nha, cô cô, làm sao ngài lại ở đây a.

Đồng Phỉ lập tức đổi sang nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng mà chạy tới, nhưng không đợi đi được một nửa, liền bị ánh mắt không hề gợn sóng của Đồng Tuyền, làm cho ngừng lại, cái miệng nhỏ nhắn của nàng méo lại, cúi đầu, sợ hãi hô lên:

- Cô cô.

Bình Luận (0)
Comment