Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1203 - Chương 1203 - Hắn Chôn Nàng

Chương 1203 - Hắn Chôn Nàng
Chương 1203 - Hắn Chôn Nàng

- Ai cho các ngươi lá gan, lại nhiều lần tới nơi này hồ đồ!

Giọng điệu Đồng Tuyền nghiêm khắc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Phụ thân của Đồng Kỳ Đồng Phỉ là thân đệ tộc trưởng, cũng là anh ruột của Đồng Tuyền. Bình thường nàng cũng rất chú ý mấy người Đồng Phỉ, ngay cả thời điểm Đồng Kỳ vừa bắt đầu chơi Tinh Diệu đấu thú, chính là Đồng Tuyền vụng trộm gợi ý, cũng tự thân chọn lựa cho hắn chút ít rất đấu thú không tệ, đến giúp hắn tăng lên điạ vị tại gia tộc.

Chỉ là từ năm đó, Đồng Tuyền một mình lưu lạc hải vực, gần như không trở về nữa, cũng liền không có gì trao đổi gì cùng bọn họ. Trong ấn tượng, Đồng Kỳ làm rất không tồi, nuôi dưỡng nhiều Tử Nguyệt đấu thú ưu tú, Đồng Phỉ mặc dù ngang bướng, nhưng lại cũng chỉ là hồ đồ mà thôi, nhưng hôm nay? La to, ngang ngược càn rỡ, ngôn ngữ liều lĩnh! Đây là Đồng Kỳ Đồng Phỉ trong ấn tượng nàng trước kia?

Đồng Kỳ cổ co rụt lại, dùng sức cúi đầu!

Trong Tử Viêm Tộc, không chỉ là Đồng Ngôn Đồng Hân e ngại cô cô này, mấy huynh muội bọn họ cũng sợ a, là vừa kính vừa sợ.

Đồng Kỳ có thể chơi Tinh Diệu đấu thú cho tới hôm nay, có thể nuôi dưỡng được lượng lớn Hắc Nguyệt đấu thú Tử Nguyệt đấu thú cường đại kia, toàn bộ đều là do Đồng Tuyền ở sau lưng ủng hộ, thay hắn tại chỗ phụ thân cùng tranh tài nguyên thủ trong tộc. Nếu như nói, hắn sợ ai nhất, đương nhiên là phụ thân, người thứ hai, chính là Đồng Tuyền, nhưng nếu như nói là tôn kính ai nhất, đó chính là Đồng Tuyền.

Hắn còn nghĩ sẽ tìm thời gian, đem đấu thú mình bồi dưỡng được đưa đến trước mặt Đồng Tuyền, hướng cô cô mình kính sợ bày ra thành tích, hiện tại trái lại... Cái loại này gọi là chuyện gì a! Hình tượng của ta a, ấn tượng của ta trong lòng cô cô a.

Đồng Phỉ quyết mở miệng:

- Rõ ràng là Lục Nghiêu khi dễ ta.

- Lục Nghiêu ở bên trong bế quan, làm sao khi dễ ngươi rồi? Hồ đồ cũng phải có chừng có mực!

Đồng Tuyền khi tới đây đã hiểu tình huống rồi, Lục Nghiêu thẳng tuốt ở bên trong bế quan, đã hơn một tháng rồi, ngay cả cửa đều không có đi ra qua. Là Đồng Phỉ tối hôm qua tới, một đêm không có việc gì, buổi sáng hôm nay đột nhiên liền la to, cố ý gây chuyện.

- Hắn tối hôm qua đánh ta ngất xỉu, cướp tiểu tỷ tỷ của ta đi.

Đồng Phỉ không dám lớn tiếng, nhưng vẫn là quật cường ngẩng đầu lên. nàng chịu không được cái ủy khuất này, trước kia tất cả mọi người đều sủng ái nàng, hiện tại làm sao khắp nơi lại đều che chở Lục Nghiêu, hắn chỉ là một người ngoài, tính cách vừa lạnh lại vừa cứng, dựa vào cái gì a!

- Ở nơi nào.

- Trong phòng của hắn.

- Sao ngươi lại ở trong phòng của hắn.

- Ta đi vào... Đồng Phỉ lập tức câm miệng rồi. Thời điểm bế quan bị cưỡng ép cắt ngang là chuyện rất nguy hiểm, nhẹ thì bị thương, nặng thì sẽ tổn thương kinh mạch, tạo thành trọng thương.

- Nói tiếp!!

Giọng điệu Đồng Tuyền đột nhiên nghiêm khắc.

- Ta tối hôm qua cùng tiểu tỷ tỷ vụng trộm chạy vào phòng Lục Nghiêu, sau đó... Hắn đánh ta ngất xỉu, tiếp theo nên cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Giọng Đồng Phỉ càng ngày càng nhỏ.

- Điều đó không có khả năng.

Sắc mặt bọn thị vệ khẽ biến, các nàng rõ ràng thủ ở bên ngoài, làm sao có thể có người tiến vào được? Nếu như Đồng Phỉ nói là sự thật, đầu tiên là phải truy cứu trách nhiệm của các nàng, đây là thất trách, thất trách vô cùng nghiêm trọng!

Con mắt Đồng Kỳ lập tức trừng đến căng tròn, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn Đồng Phỉ, mặt mũi hắn đầy hắc tuyến.

Tiểu Tổ tông của ta a, ngươi muốn tình dược là đi thu thập Lục Nghiêu hay sao? Đầu ngươi thiếu sợi gân nào ư, hay là tầm mắt thiếu cái khe hở a, hai nữ tử nũng nịu đi hạ tình dược cho đại nam tử huyết khí phương cương? Cái loại nợ này... Cái kia a...

Tiểu Tổ tông của ta a, nhị ca ta bị ngươi bị ngươi hại thảm rồi.

- Làm sao đi vào!

- Tiểu tỷ tỷ có thể biến thành cây, từ dưới nền đất chui vào.

- Tiến đi làm cái gì?

- Thu thập Lục Nghiêu.

- Làm sao thu thập?

- Dùng tình dược.

- Ở đâu ra tình dược.

- Nhị ca cho.

Đồng Tuyền liên tục chất vấn, một tiếng so với một tiếng càng cao, Đồng Phỉ quệt mồm, toàn bộ nói ra hết rồi.

Đồng Kỳ xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, hận không thể quất chính mình hai cái tát, hình tượng của ta ở trong lòng cô cô a, ta còn có mặt mũi sống sao?

Trong ngoài nội viện yên tĩnh trong chốc lát, đám nữ thị vệ nhìn Đồng Phỉ, nhìn Đồng Kỳ, cũng không biết nên nói những gì. Hai người các ngươi hôm nay xem như mất mặt ném cả nhà rồi, không đến ngày mai, các ngươi lại muốn oanh động một lần.

- Ở đâu ra tiểu tỷ tỷ?

Đồng Tuyền cau mày lại, dáng vẻ uy nghiêm.

- Là ta từ đấu thú trường Tinh Diệu mang về đến, chúng ta rất hợp duyên, liền nhận là tỷ muội.

- Trong tộc đã xuống lệnh, không cho phép ngươi lại dẫn người trở lại. Ngươi đã quên?

- Nhị ca giúp ta.

Đồng Phỉ lại cho bổ Đồng Kỳ thống khổ trong lòng một đao.

Đồng Kỳ nằm rạp trên mặt đất, gần như muốn co quắp rồi, hắn thật sự là muốn khóc.

Không có ai bán ca ca như ngươi vậy.

- Tên là gì, có lai lịch gì, thực lực gì?

Đồng Tuyền biết rõ Đồng Phỉ thích chơi đùa, khi còn bé liền thường mang khách nhân về trong tộc chơi, trước kia liền xảy ra nhiễu loạn, về sau bị nghiêm khắc cấm rồi.

Bình Luận (0)
Comment