- Hai lúa nội hải, chạy đến Cổ Hải còn dám cuồng?
- Ta không quen nhìn người hung hăng càn quấy nhất ! Tại Cổ Hải mênh mông này, còn có ai dám so hung hăng càn quấy với chúng ta? Hắc hắc.
- Vứt mấy người nữa, cùng hắn chơi đùa.
- Ta thấy a! Tên này so với đấu thú càng có ý tứ.
Trong phòng, một nam tử không có đứng dậy xoay chuyển chén rượu, mặt không biểu tình hạ lệnh.
- Lại mời!
- Phái thêm mấy người, cho biết tên họ.
Cơ Tuyết Thần hữu ý vô ý liếc mắt nhìn nam tử kia, ánh mắt xinh đẹp lại có lấy quang mang hung ác nham hiểm.
Tần Mệnh chưa có chạy ra rất xa, góc đường liên tiếp chuyển ra hơn mười người, xếp thành một hàng, ngăn ở trên đường phố rộng rãi.
Người ở gần đều hiếu kỳ nghị luận, thối lui đến trong cửa hàng hai bên, không muốn bị liên lụy đến phiền toái bên trong.
Tần Mệnh kì quái, ta chọc tới ai sao? Không nên a, ta vừa mới tới Phù Sinh đảo, còn không có cùng ai nói chuyện nhiều. Nguyên một đám này là từ đâu xuất hiện?
- Công tử chúng ta cho mời.
Một nam tử sắc mặt tái nhợt đi về phía Tần Mệnh, hơn mười cường giả theo sát ở phía sau, hắn vẻ mặt kiêu căng, trong ánh mắt lộ ra địch ý.
- Tìm lộn người.
Tần Mệnh không phải loại lương thiện, càng không phải bị người khi dễ, huống chi hay là lại còn bị khi phụ sỉ nhục mà không hiểu thấu.
- Chính là ngươi! Bây giờ, quay người, đi lên phía trước.
Nam tử đứng lại ngoài mười bước trước mặt Tần Mệnh, cánh tay phải vung lên, một thanh trường kiếm sắc nhọn thương nhiên đưa tới tay, thân kiếm không rộng, nhưng lại có ba cái lăng, lạnh giá, bén nhọn, hàn quang lưu chuyển.
Tần Mệnh liếc mắt nhìn trường kiếm cổ quái lại sắc bén:
- Ta không biết các ngươi, các ngươi cũng nhận lầm người. Khuyên các ngươi trước tra rõ ràng lại đến.
- Bằng không thì sao?
Nam tử cười lạnh.
Tần Mệnh có chút ngưng mi:
- Ngươi kiêu ngạo như vậy, chủ tử ngươi biết không?
- Ha ha... Hung hăng càn quấy?
Nam tử quay đầu lại nhìn hơn mười người sau lưng.
Cái hơn mười nam nữ kia cũng đều nở nụ cười.
Chúng ta liền hung hăng càn quấy, ngươi có thể thế nào!
- Buồn cười?
- Vô cùng buồn cười.
Thân thể nam tử trong chốc lát biến mất, không hề có dấu hiệu. Khoảng cách mười bước, hắn lại lắc lư ra năm tàn ảnh, đều tại các phương hướng khác nhau, để cho người ta chỉ cảm thấy hoa mắt, còn không có phản ứng kịp, hắn đã xuất hiện tại bên cạnh Tần Mệnh, chen vào đi qua trong nháy mắt, hắn nhếch miệng lên nụ cười nhàn nhạt tàn nhẫn, trường kiếm ba mũi bén nhọn đâm về phía bụng Tần Mệnh.
Rượu mời không uống uống rượu phạt, ngươi không đi, ta mang ngươi đi!
Nhanh!
Nhanh đến cực hạn!
Càng xuất kỳ bất ý!
Trong lữ điếm truyền ra trận trận kinh hô.
Trong khoảnh khắc, Tần Mệnh đột nhiên động, nghiêng người, hung hiểm tránh được, tay phải đột nhiên bạo lên, đùng một tiếng đặt tay ở ngay yết hầu nam tử, càng chuẩn hơn càng nhanh hơn lại ác hơn, mà tại lúc va chạm trong nháy mắt, năm ngón tay phát lực, ‘Bá đạo’ bắn ra, bỏ qua linh lực thuẫn chui vào yết hầu.
Sắc mặt nam tử kịch biến, nhanh hơn so với ta? Làm sao có thể.
Tần Mệnh chưa cho hắn cơ hội cân nhắc cùng phản ứng, vừa đặt tay ở cổ trong nháy mắt, một cỗ sấm sét cuồng bạo bộc phát từ cánh tay, như là mấy trăm lợi tiễn, ngút trời bạo kích, hội tụ nơi tay phải, chìm ngập đầu nam tử.
Tiếng tiếng nổ lớn ầm ầm, ánh mắt nam tử bị cường quang kịch liệt tràn ngập, cảm giác đầu đều muốn nổ tung rồi.
Từ lúc nam tử ra tay, đến khi Tần Mệnh phản kích, ngắn ngủi mấy hơi mà thôi, rất nhiều người còn không thấy rõ ràng đã phát sinh cái gì, hắn đã bị Tần Mệnh nâng cao ngay giữa không trung, rũ cụp lấy thân thể, vô ý thức co rúm lấy, hoàn toàn thay đổi, tóc cháy đen, dâng lên khói đen.
- Một lần cuối cùng, không quản các ngươi là ai, các ngươi... Tìm lộn người.
Tần Mệnh bóp lấy nam tử cổ, trong lúc đó toàn thân phát lực, vung trên không một vòng, hung hăng đập phá xuống dưới đất. Bành một cái trầm đục, thân thể tái nhợt của nam tử cùng phiến đá cứng cỏi đến một cái tiếp xúc cực nặng, sàn nhà vỡ vụn, tiếng xương vỡ giòn vang, để cho cả con đường trong nháy mắt yên tĩnh.
Hơn mười người hít vào từng ngụm khí lạnh, vô ý thức lui về phía sau vài bước.
Thật ác độc!!
Bên trong tầng cao nhất tại tửu lâu, đám công tử tiểu thư kia lần nữa yên tĩnh, trái tim đều có chút co rụt lại.
Đủ ngoan độc, đủ cuồng, cũng đủ mạnh, người này đến cùng có địa vị gì?
Cơ Tuyết Thần đều nhíu mày giác, thật bất ngờ trước phản ứng của Tần Mệnh.
- Hắn rốt cuộc là ai?
Nam tử bên cạnh bàn giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
- Trên Phù Sinh Đảo còn có người khiến ngươi sợ?
Cơ Tuyết Thần cười khẽ, dung mạo của hắn là xinh đẹp, cũng là anh tuấn, làm cho nam tử ghen ghét, để cho nữ tử si mê. Hắn đứng ở chỗ này, liền để cho trong phòng lập lòe tỏa ánh sáng, một nam tử có thể kiến tạo ra hiệu quả như vậy, coi như là kỳ tích rồi.
- Sợ? Ha ha, hải tộc chúng ta sợ qua ai? Thiên Vương Điện không phải vẫn là bị chúng ta đánh cho trốn đông trốn tây đấy sao.
Một thiếu nữ diễm lệ đạt được kết quả tốt cười nói:
- Thiên Vương Điện đã một tháng không có xuất hiện, nói không chừng chính là đang trốn ở trong vực sâu đáy biển nào đó thè lưỡi liếm miệng vết thương đây này.