Nam tử ra hiệu với một tráng hán cao hai trượng ở bên cạnh:
- Thái Long, ngươi đi, chết hay sống không cần lo, mang về đến cho ta.
- Tuân lệnh!
Tráng hán bước lớn rời khỏi.
Đám nam nữ trong phòng đều hưng phấn, toàn bộ gom lại cửa sổ, nhìn quanh trên đường, có trò hay để xem rồi.
- Nhắc nhở ngươi, hắn không phải đại nhân vật nào, nhưng lại không đơn giản.
Cơ Tuyết Thần không phải là không muốn giới thiệu Tần Mệnh, là hắn thật không hiểu rõ nhiều lắm. Sau khi hắn trở lại trong tộc, còn chưa kịp điều tra bên cạnh Đồng Hân lúc nào lại ra thêm tên ‘Lục Nghiêu’, đã bị Tử Viêm Tộc chắn lên đến cửa muốn người rồi. Nếu như không phải Thiết Sơn Hà không chịu thua kém, nói không chừng thật có khả năng bị mang đi, việc này để cho trong tâm hắn nén giận.
Sau đó Địa Hoàng Đảo phái người điều tra, kết quả cũng đành phải đến hai tin tức, ‘Lục Nghiêu’ là ân nhân cứu mạng của Đồng Hân, được chọn tham gia Thăng Long bảng.
Những thứ khác, Tử Viêm Tộc toàn bộ giữ bí mật.
Cơ Tuyết Thần đối với cái từ ‘Ân nhân cứu mạng’ này rất mẫn cảm, nghiêm trọng hoài nghi thời điểm nhìn thấy Lục Nghiêu tại Loạn Lưu hải vực, Đồng Hân cũng đang ở trên đảo. Hắn trong khoảng thời gian này đang nghĩ ngợi làm sao tìm hiểu càng nhiều tin tức hơn, vậy mà vào hôm nay, đụng phải tại loại trường hợp này, hơn nữa Lục Nghiêu lại còn là đến một mình.
Hắn rất cẩn thận, không muốn bản thân đi dò xét, cho nên không để lại dấu vết kích thích ‘Đại nhân vật’ tụ hội cùng một chỗ vào hôm nay, truyền nhân trực hệ Kim Linh tộc —— Thường Hoán!
Đột nhiên...
- Rống!!
Giống như tiếng minh thanh lành lạnh truyền khắp phố dài, hai đầu ‘Thanh Nham Chiến Tượng’ khổng lồ nện bước chân nặng nề, từ đằng xa đi tới, kinh động lấy đường đi.
Chiến Tượng hùng tráng nhưng lại không ngu ngốc, hình mang dài gần mười thước thân đến hung uy bức người, toàn thân chúng tràn ngập sương mù hóa đá quỷ dị, kéo dắt lấy một cỗ xe cực lớn giống như xe vua, từ đằng xa chậm rãi đi đến.
Người trên đường phố dồn dập tránh né, tránh đến trong cửa hàng hai bên.
Nhìn thấy ‘Thanh Nham Chiến Tượng’ có thể nghĩ đến thân phận của đối phương, bọn hắn không thể trêu vào, càng không dám chọc. Trên xe vua kéo không phải nhân loại, mà là một con mèo nhỏ trắng tuyết, ngụ trên chiếc chăn lông tơ lụa, nó trắng tuyết như ngọc, con mắt Bích Lam như biển, xinh đẹp như là ngọc khí trân quý, để cho người ta yêu thích không muốn buông tay, nhưng, tuyệt đối không có ai dám đánh chú ý vào nó, bởi vì sau lưng của nó là bá chủ yêu tộc hải vực - ‘Cửu Thiên Huyền Miêu’.
Trên dưới xe vua, đều đứng hầu lấy hơn mười nam nữ trung niên, bọn họ đều là ‘Chiến nô’ của con nhỏ mèo này, có chút là bị bắt đi khống chế, có chút là cam nguyện phụng dưỡng.
Trò chơi Tinh Diệu cùng lúc không phải trò chơi chỉ riêng nhân loại độc hưởng, cũng có chút yêu tộc sẽ đến chọn lựa ‘Chiến nô’ thích hợp, con ‘Con mèo nhỏ’ này chính là khách quen của Phù Sinh Đảo.
- Tiểu Miêu này gần đây chơi đến nghiện rồi? Nửa năm đều nhìn thấy nó ba hồi rồi a.
Đám người Cơ Tuyết Thần đứng ở tửu lâu nhìn xe vua, trong ánh mắt có khinh thường, cũng có đùa cợt, nhưng là không có có ai dám thật sự nói chuyện lớn tiếng. Nghe nói đây là đầu Cửu Thiên Huyền Miêu thuần huyết, tương lai không gian phát triển không cách nào đánh giá, nói không chừng sẽ lại trở thành một yêu vật cấp bá chủ.
Tần Mệnh nhìn qua ‘Thanh Nham Chiến Tượng’ xoải bước đi tới, thối lui đến bên đường, muốn tránh đi chi đội ngũ đặc thù này. Từ phản ứng của mọi người trên đường đến xem, đây là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mà...
Oanh!
Một nam tử hùng tráng từ trên trời giáng xuống, như là một ngọn núi cao nặng nề đổ ập đến, chấn đến cả con đường đều run rẩy mấy lần.
Thanh Nham Chiến Tượng giương cao cái mũi, sóng âm ở bên trong lộ ra hùng hồn cùng tràn đầy, dường như sóng lớn lao nhanh, âm động hòn đảo.
Chúng liên tiếp dừng lại, sương mù hóa đá toàn thân như là sôi trào, quay cuồng cuộn trào mãnh liệt.
Chiến nô nhân loại trước sau xe vua toàn bộ nắm chặt vũ khí, đáy mắt hiện lên sát ý.
Thái Long không để ý đến bọn hắn, mà là nhìn về phía Tần Mệnh thối lui đến bên đường:
- Tiểu tử, thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi!
- Các ngươi nhận lầm người.
Tần Mệnh tức giận, lại đến? Không dứt sao!
- Bảo ngươi đi, ngươi liền đi, ở đâu ra nói nhảm.
Thái Long đứng ở nơi đó, như là súc lấy ngọn núi cao, ép tới người ta không thở nổi.
- Có bệnh!
Tượng đất đều có ba phần nộ khí, huống chi Tần Mệnh.
- Ngươi nói cái gì?
Toàn thân Thái Long đầy vết sẹo, khí thế hung hãn, giờ phút này hắn giận dữ, vết sẹo đều giống như con rắn nhỏ nhúc nhích lấy.
- Ngươi có bệnh, chủ tử của ngươi cũng có bệnh. Muốn ta lại bàn lần thứ ba?
- Muốn chết!!
Thái Long rống to.
- Dừng tay! Sống không kiên nhẫn được nữa, cũng không nhìn một chút xem là đoàn xe của ai!
Đằng sau Thanh Nham Chiến Tượng đi ra hai vị nam tử trung nhiên, lạnh lùng quát lớn.
- Tiểu tử, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.
Thái Long hoàn toàn không để ý tới, điên cuồng hét lên, thân hình hùng tráng đột nhiên rung rung, ba mãnh cường quang từ trong cơ thể bạo phát đi ra, trái phai cùng phía trên lao nhanh, vậy mà hóa thành ba đầu hung thú, một đầu Cự Viên, một đầu mãnh hổ, một đầu mãnh cầm, cường quang hừng hực, thú ảnh vặn vẹo, như là lửa cháy hừng hực, chúng phát ra tiếng gào thét chân thật đến điếc tai, chấn đến cả con phố dài đều đang run rẩy.