Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1235 - Chương 1235 - Hắn Là Ai (2)

Chương 1235 - Hắn là ai (2)
Chương 1235 - Hắn là ai (2)

- Sợ hãi?

Đồng Ngôn cũng muốn cười, trong tộc vậy mà an bài Đồng Chiến Thiên đến dẫn đội, đây là có ý muốn giết uy phong Lục Nghiêu, để cho hắn thành thật một chút? Mặc dù Đồng Chiến Thiên không đến mức chấp nhặt cùng Lục Nghiêu, nhưng trong lòng Lục Nghiêu khẳng định trực tiếp bị sợ hãi đi?

- Sợ cái gì?

Tần Mệnh kết thúc ngưng thần, nhàn nhạt hỏi lại.

- Cũng đừng giả vờ với ta a.

Đồng Ngôn nắm lấy bả vai Tần Mệnh, lôi chuyển nói:

- Đó là nhạc phụ đại nhân tương lai của ngươi, còn không qua biểu hiện thật tốt ?

- Ngươi đời trước kìm nén mà chết hay sao?

- Trông coi nhạc phụ đại nhân tương lai ngươi, còn dám cái tính cách thối này ?

- Mấy ngày có thể đến Bá Vương đảo?

- Một ngày một đêm.

- Chúng ta đến đánh cược như thế nào đây?

- Đánh cược cái gì?

- Ai có thể một ngày một đêm không nói lời nào, người đó liền thắng. Người thua cho người thắng... Năm lạng linh quả cực phẩm.

Bọn người Đồng Kỳ cùng Đồng Qua hai mặt nhìn nhau, đều rất kinh ngạc. Đồng Ngôn vậy mà cùng Lục Nghiêu kề vai sát cánh? Ta không nhìn lầm a. Trong trí nhớ của bọn hắn, Đồng Ngôn có lẽ không có cùng ai thân thiết qua như vậy, hắn đều luôn lại lạnh lại ngạo, quái đản cường thế, xem ai cũng đều không vừa mắt.

Bốn người ngoại tộc bỗng nhiên có chút ghen ghét, Đồng Ngôn thiếu gia vậy mà chủ động cùng Lục Nghiêu trêu chọc? Cái này là vinh hạnh đặc biệt bực nào ! Các trưởng bối gia tộc bọn họ đều lén lút nghị luận qua, Đồng Ngôn thiếu gia là có hi vọng cạnh tran vị tríh tộc trưởng, đối với bọn hắn mà nói, tộc trưởng Tử Viêm Tộc chính là chủ nhân toàn tộc bọn họ !

- Đồng Ngôn! Đừng quấy rầy Lục Nghiêu!

Đồng Hân vẫn là rất lo lắng cho trạng thái của Lục Nghiêu, thủ trường trận đầu rất có thể sẽ đụng phải cường địch, sẽ là một hồi thảm chiến. Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Lục Nghiêu bại rồi, hoặc là trọng thương, chờ đợi Lục Nghiêu sẽ là cái gì, chờ đợi nàng lại sẽ là cái gì.

Nữ tử ngoại tộc xinh đẹp kia nhìn bộ dáng Đồng Ngôn cùng Lục Nghiêu thân mật, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm, thản nhiên nói:

- Đại chiến trước mắt, không cần thiết tu luyện nữa rồi, quan trọng là... Buông lỏng tâm tình.

- Rống!!

Long Lân Điêu đột nhiên phát ra tiếng gáy to rõ, giống như là tiếng rồng ngâm chân thật, âm động biển trời, toàn thân nó tử khí ngập trời, cánh chim cực lớn nhấc lên gió lớn, cưỡng ép đứng tại không trung.

- Như thế nào rồi?

Bọn người Đồng Ngôn không có đứng vững, lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào.

Chúng tộc lão, cung phụng, còn có đám chiến binh toàn bộ đều tinh thần đề phòng, như lâm đại địch.

Phương Kình, Đồng Chiến Thiên, đứng ở phía trước nhất, hai con ngươi lập loè cường quang, năng lượng khủng bố sống lại, lộ ra uy áp kinh người. Bọn hắn nhìn xuống mặt biển bình tĩnh như kính, chỗ đó đột nhiên có cỗ khí tức đặc thù, khiến cho bọn hắn cảnh giác.

Mặt biển hình thành, không sóng không lan, từ trên cao nhìn xuống, trước mắt xanh thẳm, rộng lớn đến mênh mông. Một chiếc thuyền nhỏ lướt qua mặt biển, lao vùn vụt về phía trước, trên thuyền có hai người đứng đấy, một kẻ cúi thấp đầu, tóc dài rối tung, hắc y rộng thùng thình gần như phủ ở toàn thân, thấy không rõ bộ dáng, một kẻ đứng ở đầu thuyền, chắp hai tay sau lưng, hắn áo trắng phiêu dật, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có một đầu tóc dài màu lam, đón gió bay múa.

- Rống!!

Long Lân Điêu gáy to, lành lạnh lại hung lệ, nó cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.

- Dò xét không thấu cảnh giới.

Phương Kình cùng Đồng Chiến Thiên cảnh giác, dùng cảnh giới cùng thực lực của bọn hắn, đủ để hoành hành hải vực, khó gặp gỡ địch thủ. Nhưng hai người phía dưới kia, lại cho bọn hắn một loại cảm giác thần bí cân nhắc không thấu, hắc y nhân như là đoàn sương mù màu đen, hoặc như là lỗ đen quỷ dị, thiếu niên áo trắng tóc xanh giống như là đại dương mênh mông, bình tĩnh nhưng lại mênh mông.

- Như thế nào rồi?

Đám người Đồng Ngôn đều dõi mắt trông về phía xa, người nào dám ngăn cản đường Tử Viêm Tộc bọn hắn ?

Tại thời điểm bọn hắn nhìn quanh, chiếc thuyền nhỏ kia dần dần ngừng lại, lơ lửng ở trên biển. Thiếu niên Aáo trắng tóc xanh quay đầu lại, nhìn qua biển mây màu tím sôi trào trên không trung, ánh mắt vượt qua nghìn trượng, xuyên sâu vào trong mây tím. Đáy mắt hắn nổi lên rung động, trong chốc lát, mặt biển như tấm kính cũng nổi lên rung động, khuếch tán ra rất xa rất xa, thần dị nói không nên lời, dường như đôi mắt của hắn chính là mảnh đại dương mênh mông này.

Phương Kình cùng Đồng Chiến Thiên chấn động, bình chướng tử khí rung rung, khí thế kinh khủng gần như muốn phá thể mà ra.

Mấy trăm chiến binh toàn bộ giải tán, lui giữ đến bọn người Đồng Ngôn, như kiếm sắc ra khỏi vỏ, khí thế lăng lệ ác liệt, sẵn sàn trận địa đón địch.

- Muốn đánh nhau rồi?

Có người hưng phấn, đã sớm muốn gặp gỡ kiến thức chiến uy vô thượng của chiến tướng rồi.

- Đó là người của Thiên Vương Điện?

Phương Mục Ca kỳ lạ, dám trực diện với đội ngũ Tử Viêm Tộc, lá gan không nhỏ a.

Đồng Đại chậm rãi lắc đầu:

- Không thể nào, làm sao Thiên Vương Điện dám chỉ phái đến hai người ?

Bình Luận (0)
Comment