- Đều trở về nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái, tại trước khi Thăng Long Bảng bắt đầu, ai cũng không được gây chuyện.
- Vâng!!
Bọn người Đồng Ngôn cung kính lĩnh mệnh, nhưng trong lòng đều nói thầm, Thăng Long Bảng lần trước không phải đã gây ra mấy trận nhiễu loạn.
Tần Mệnh nhìn đầu chiến quy khổng lồ kia thật sâu, trong lòng bắt đầu khởi động lấy chiến ý.
- Nghỉ ngơi thật tốt, có cần cái gì nói với ta.
Đồng Hân đi qua bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tần Mệnh trở lại sân nhỏ an bài độc lập cho hắn, nhìn gian phòng chặt chẽ, mở ra tay phải, kích hoạt Vương ấn, chỉ dẫn cho U Minh Vương.
Từ đội hình Tử Viêm Tộc phái ra đến xem, bảy đại hải tộc ít nhất sẽ có một bốn vị chiến tướng tọa trấn, còn có lượng lớn Thánh Võ, cái đội hình này liền khiến Tần Mệnh đều cảm giác áp lực trong lòng.
Cái này còn chưa tính đội ngũ tất cả cường tộc cường phái khác tới xem chiến, trong chỗ này còn sẽ có rất nhiều nhân vật cường hãn.
Trên Bá Vương đảo đến cùng sẽ tụ tập bao nhiêu cường giả? Không cách nào đánh giá!
Tần Mệnh phải xác định tốt thời cơ phóng thích Hắc Giao chiến thuyền, hơi có một chút sai lầm, lần hành động này liền trở thành trận chiến cuối cùng của Thiên Vương Điện tại Cổ Hải.
Tần Mệnh ngồi ở trên giường, hít thật sâu, chậm rãi thở ra, điều tức lấy trạng thái.
Đã đến rồi, cũng không cần phải lo lắng, nếu như đã đi đến một bước này, liền không có đường quay về. Chúng vương tin tưởng hắn, dứt khoát kiên quyết trèo lên Hắc Giao chiến thuyền, hắn cũng phải tin tưởng bản thân, có thể làm được tốt nhất!
Trước khi đến, có thể nghĩ sâu tính kỹ, sau khi đến, liền tuyệt đối không có thể lùi bước.
Lúc này đây...
Đem Thiên Vương Điện danh chấn Cổ Hải, triệt để đánh ra hung danh.
Tần Mệnh nhìn Vương ấn trong lòng bàn tay, ý chí chiến đấu ẩn núp trong cơ thể đang sống lại, một cổ áp lực chiến ý đang bắt đầu khởi động.
Các thiên tài của hải tộc, ta... Đến rồi...
Rốt cuộc là đám thiên chi kiêu tử hải tộc các ngươi mạnh hơn, hay là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện ta càng cuồng!
Chúng ta, mỏi mắt mong chờ!
- Lôi Thiềm a Lôi Thiềm, đột phá đi!! Đây chính là từ sau khi Tần Mệnh ta rời khỏi Thanh Vân tông đến nay, là một trận chiến quan trọng nhất, không được để cho ta lưu lại tiếc nuối.
Thanh âm của Tần Mệnh vang vọng tại Khí Hải, xuyên qua trùng trùng điệp điệp linh triều, hội tụ đến Lôi Thiềm nơi đáy biển.
- Thái Công Lôi Hoàng... Tin tưởng ta, ta sẽ tái hiện bá uy vô thượng của Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật ! Thái Công Lôi Hoàng, ta sẽ để cho danh hào của ngươi một lần nữa vang vọng tại Cổ Hải mênh mông !
- Oa...
Tiếng ếch kêu trầm thấp vang vọng khí hải, Lôi Thiềm chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ như máu kia như là huyết hải vô tận, giống như là có thêm linh tính, lại phát ra hung uy kinh hãi, toàn thân hừng hực sấm sét, sôi trào nơi đáy biển.
Tần Mệnh kinh ngạc, Lôi Thiềm có đáp lại? Hắn chỉ là yên lặng mà cầu nguyện, nói cho Lôi Thiềm nghe, nhưng Lôi Thiềm... Nó thật sự có linh tính rồi?
- Oa...
Mênh mông khí hải, vô tận linh lực, sôi trào dữ dội, từ trên cao nhìn xuống, cả phiến khí hải đều giống như biến thành Lôi Thiềm cực lớn đến vô biên vô hạn, rung động lòng người, quả thực là cảnh tượng như thần tích, hung uy đến khủng bố đang tràn ngập Khí Hải, như một đầu Hoang Cổ hung vật thức tỉnh... Sống lại... tại lúc này ….
Tần Mệnh máu nóng sôi trào, hào tình vạn trượng!
Lôi Thiềm có đáp lại! Đột phá liền tại mấy ngày gần đây sao?
Sắc trời dần tối, có người đạp bay cửa phòng của Tần Mệnh.
Đồng Ngôn sải bước đi vào:
- Lục Nghiêu, đi, mang ngươi đi làm quen mấy người.
Tần Mệnh chậm rãi mở tay phải ra, một sợi roi sét tinh xảo sáng lạn tách ra, cả gian phòng lập tức tràn đầy sấm sét ‘ông ông’:
- Nhìn thấy không? Ngươi lần sau còn dám đạp cửa phòng ta, ta một đóa Lôi Liên đập lên trên cái mặt thối này của ngươi.
- Đợi ngươi thất trọng thiên rồi lại đến cùng ta chơi cứng đi. Đi thôi, ta mang ngươi đi làm quen mấy người.
- Không có hứng thú.
- Ngươi không có hứng thú, người ta lại có hứng thú.
- Để cho bọn hắn một bên hứng thú đi, tưởng ta là đây vẫy vẫy gọi cái liền đi qua rồi?
Đồng Ngôn chỉ vào Tần Mệnh, nháy mắt mấy cái:
- Ta liền thích cái bộ dạng không biết sống chết này của ngươi. Là người của Kim Linh tộc, mời ngươi đi qua tâm sự.
- Ta thấy ngươi thật giống như rất kích động?
- Còn nhớ rõ Thường Hoán không? Ca ca của hắn Thường Hồng, nhị tỷ Thường Ngọc Lâm, đều tới tham gia Thăng Long bảng rồi. Thường Ngọc Lâm là đối thủ cạnh tranh chủ yếu lần này của ta, ta muốn chuẩn đoán ngọn nguồn trước.
- Tự mình đi chẳng phải được rồi?
- Không có ngươi đi thêu dệt chuyện, ta làm sao không biết xấu hổ chủ động lên sàn?
Đồng Ngôn cho Tần Mệnh nháy cái mắt.
Để cho ta thêu dệt chuyện? Ta không để cho ngươi phế mấy cái liền coi như ngươi may mắn. Tần Mệnh làm bộ khó xử do dự, đứng dậy xuống giường:
- Được rồi, ta cùng ngươi đi qua, nhưng ta nói trước, xảy ra chuyện, ngươi chịu trách nhiệm.
Đồng Ngôn ôm vai bả vai Tần Mệnh:
- Được.
Kim Linh tộc dọn xong tiệc rượu một tửu lâu xa hoa ở trên đảo, chờ đợi Tử Viêm Tộc đến dự tiệc.