Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239 - Dự Tiệc (2)

Chương 1239 - Dự tiệc (2)
Chương 1239 - Dự tiệc (2)

Tỷ tỷ Thường Hoán, Thường Ngọc Lâm là người mạnh nhất thế hệ tân sinh tại Kim Linh tộc, cũng là thủ lĩnh dẫn đội Kim Linh tộc lần này. Lớn lên không coi là xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, nhưng cũng là một nữ tử xinh đẹp, thân phận cao quý, thiên phú siêu phàm, càng làm cho nàng nhiều hơn một phần khí chất mê người.

Hôm nay nàng không mang theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo tam đệ Thường Hồng, tộc đệ chi thứ Thường Hạo, Thường Hạ, đều là tộc nhân thân cận của nàng.

Đương nhiên còn có Thường Hoán bị ngược đãi đái ra quần.

- Ta tra được người Tử Viêm Tộc chọn lựa cho trận đầu là Lục Nghiêu.

Sắc mặt Thường Hoán âm trầm khó coi, làm chuyện đại sự, không có mấy người để ý tới, nhưng nếu mất mặt, lại huyên náo cả tộc đều biết. Hắn đường đường là con ruột tộc trưởng Kim Linh tộc, vậy mà tại Phù Sinh Đảo bị người ta dọa sợ cho tè ra quần, dùng lời một vị trưởng lão trong tộc nói, ‘đây là chuyện để cho toàn tộc đều hổ thẹn’.

‘Gia tộc có thể dễ dàng tha thứ ngươi thiên phú không được, có thể dễ dàng tha thứ ngươi vô năng, lại không thể dễ dàng tha thứ ngươi ngu xuẩn nhu nhược’, lời trách móc nặng nề để cho hắn vô cùng xấu hổ và giận dữ.

- Hắn có thể trọng thương Thái Long, lại được chọn đại biểu Tử Viêm Tộc đánh trận đầu, xem ra là có chút bổn sự.

Lão tam Thường Hồng nhìn bộ dạng Thường Hoán thì trực tiếp cau mày, quá thật xấu hổ chết người ta rồi, lại như thế nào thì cũng không thể tè ra quần a, cái loại này là cùng ta từ trong cùng một bụng mẹ đi ra sao?

- Quản hắn cái khỉ gió gì ! Một tên cung phụng khác họ, lại dám khi dễ người của Kim Linh tộc chúng ta, không thể tha thứ! Ta rất hoài nghi sự kiện lần kia là trong Tử Viêm Tộc có người gợi ý, bằng không thì một ngoại nhân như hắn ở đâu ra lá gan?

Thường Hạo thô cuồng hùng tráng, toàn thân bộ lông dồi dào, thanh âm lớn như chuông đồng, ngồi ở chỗ kia như là một con gấu đen, khí thế rất đè người.

- Nhất định là Đồng Ngôn kia gợi ý, trừ hắn ra, ai có thể làm được chuyện hoang đường như thế.

Thường Hạ cùng Thường Hạo khí chất hoàn toàn khác nhau, lớn lên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng túng dục quá độ, đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên tinh mang, để cho người ta không dám khinh thường.

Thường Ngọc Lâm thản nhiên nói:

- Đợi tí nữa Đồng Ngôn cùng Lục Nghiêu qua đến, bất kể là tên Lục Nghiêu kia tự chủ trương, hay là Đồng Ngôn gợi ý, việc này đều đến tính vào trên đầu Đồng Ngôn. Chó cắn người, chủ tử đến phụ trách.

- Tỷ! Ta muốn mạng của hắn!

Thường Hoán hận nghiến răng nghiến lợi, từ ngày đó qua đi, hắn cảm giác ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều thay đổi, nồng đậm khuất nhục làm cho hắn phát điên.

- Hôm nay đè khí diễm Đồng Ngôn trước, thủ vòng trận đầu tùy Kim Linh tộc tiếp chúng ta chiến Tử Viêm Tộc, an bài Diệp Thiếu Phong xuất chiến.

- Tỷ, thật sự?

Tinh thần Thường Hoán rung động cực độ, nhị tỷ rốt cục cũng đã quyết định? Diệp Thiếu Phong là một tên mạnh nhất trong các tuyển thủ khác họ của Kim Linh tộc, đã bước nửa chân vào Địa Võ thất trọng thiên rồi. Hơn nữa tính cách Diệp Thiếu Phong âm tàn, chỉ biết giết người, sẽ không luận võ, nếu để cho hắn đăng tràng, Lục Nghiêu không chết cũng phải tàn phế.

- Hôm nay thử xem thực lực của Lục Nghiêu trước.

Thường Ngọc Lâm thật không muốn an bài Diệp Thiếu Phong xuất chiến, Thăng Long bảng là trường đánh lâu dài, mũi nhọn càng phải dùng đến trên xương cứng.

Rốt cục Thường Hoán cũng lộ ra hút tươi cười, vẫn là nhị tỷ thương ta a.

- Tiểu thư, người đến rồi, đang ở dưới lầu.

Một thị vệ đi vào, theo thứ tự hành lễ với năm người trong phòng.

- Đến mấy người?

- Đồng Ngôn chỉ dẫn theo một người, tự xưng là Lục Nghiêu.

- Chỉ hai người bọn họ? Ha ha, còn rất là cuồng a.

Thường Hạo vỡ ra cái miệng rộng nở nụ cười, lắc lắc cổ, hoạt động lấy thân thể hùng tráng:

- Đợi tí nữa để cho ta tới, so chiêu cùng hắn trước.

Thường Hạ hừ lạnh:

- Đây không phải là cuồng, là ngu xi. Biết rõ chúng ta là tìm hắn tính sổ, vẫn còn không mang nhiều người, tự tìm nhục nhã.

Chỉ chốc lát sau, Đồng Ngôn mang theo Tần Mệnh đi tới gian phòng xa hoa tại tầng cao nhất, đều không có nhìn những người khác, liền nhìn chằm chằm vào Thường Hoán:

- Thường Hoán a, đổi quần chưa? Nơi này đặc thù, mùi nước tiểu rất ảnh hưởng ngon miệng a.

- Đồng Ngôn!

Thường Hoán đột nhiên đứng dậy, tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.

- Ổn định! Ổn định! Đừng có lại tè ra! Người đâu, mau tới, thiếu gia nhà các ngươi lại run rẩy rồi, ta nhìn có chút không khống chế được a.

Thường Hoán vừa phẫn nộ vừa thẹn lại xấu hổ, hàm răng cắn vang ken két, nếu không phải đánh không lại Đồng Ngôn, hắn thật hận không thể tiến lên cùng hắn liều cái ngươi chết ta sống.

Nụ cười lễ phép trên mặt bọn người Thường Ngọc Lâm từ từ tản ra rồi, hai câu của hỗn đản này nói đến người một phòng buồn nôn.

Thường Hồng nhịn không được, dù sao cũng là thân đệ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment