- Đồng Ngôn, chúng ta mời ngươi tới dự tiệc, có phải cần phải có chút lễ phép tối thiểu hay không? Đừng quên thân phận của ngươi, thiếu gia trực hệ Tử Viêm Tộc !
- Nếu là mời ta đến dự tiệc, có phải cần phải có chút vệ sinh tối thiểu hay không? Trông thấy Thường Hoán, ta liền nhớ lại việc hắn tè ra quần, nhớ tới tè ra quần liền cảm thấy chỗ nào có mùi nước tiểu khai, cái này còn ăn cơm thế nào, làm sao uống rượu?
Đồng Ngôn vểnh lên khóe miệng, ôm lấy hai tay, còn cố ý đá đá cái ghế trước mặt, giống như bên trên thật có nước tiểu.
- Đồng Ngôn, chuyện ngày đó có phải ngươi chỉ thị hay không?
Thường Hoán tức giận một cước đạp lật cái bàn trước mặt, chỉ vào Đồng Ngôn giận dữ mắng mỏ. Tính cách lại tốt đến đâu đều không chịu được nhục nhã như vậy, huống chi ba câu nói của Đồng Ngôn từng đao từng đao chọc vào trong trái tim, hắn gần như muốn mất đi lý trí.
Tần Mệnh nhẫn nại cười lấy, miệng tiểu tử này thật là độc.
- Đừng kích động, lại tè ra quần, người khác còn tưởng rằng ta làm sao ức hiếp ngươi rồi, ta không tốt bàn giao cho trưởng bối nhà ngươi a. Ta nói ngươi khi còn bé không có phát dục tốt hay là làm sao, phía dưới làm sao lại quản không được thế này.
- Đủ rồi!!
Thường Hồng đột nhiên đập bàn một cái.
- Mấy lời buồn nôn này của ngươi nên có giới hạn, tất cả mọi người đều là người của hải tộc, nói chuyện chú ý một chút.
Một hồi gặp mặt cao quy cách như vậy bị ba câu nói của ngươi biến thành chợ bán thức ăn rồi.
Ngay cả hắn cũng nhịn không được nhún nhún cái mũi, hỏi một chút có phải trong phòng có mùi hay không.
Thường Hạo, Thường Hạ đều bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân bắt đầu khởi động ánh sáng màu vàng, nhìn hằm hằm lấy Đồng Ngôn.
Thường Ngọc Lâm nhẹ gõ bàn đá trước mặt nàng:
- Đồng Ngôn, ngồi xuống nói chuyện. Tất cả mọi người đều là bằng hữu cũ rồi, không đáng huyên náo quá khó xử, ngươi nói xem?
- Ngọc Lâm đại tỷ đều đã lên tiếng, ta liền cố mà ngồi xuống vậy.
Đồng Ngôn đá trúng ghế, đại đao kim mã ngồi xuống.
Thường Ngọc Lâm hơi nhíu mày, lời nói gì từ trong miệng hỗn đản này nói ra đều thay đổi vị, Ngọc Lâm tỷ tỷ quá hay, thế nào là đại tỷ!
- Thường Hoán, ngươi cũng ngồi xuống!
Thường Hoán hồng hộc thở hổn hển, không tình nguyện ngồi xuống, lại liếc nhìn Lục Nghiêu:
- Ngươi cũng dám đến?
Tần Mệnh nhàn nhạt cười khẽ.
- Ngươi đều có mặt ngồi ở đây, ta sao có thể không đến.
- Chuyện ngày đó, ta còn không có tính sổ với ngươi, hôm nay... Chúng ta nói ra thật tốt?
- Ngươi muốn như thế nào đây? Đừng cùng ta chơi trò là được, ta sợ ngươi lại đái ra quần.
Thường Hoán nghe được ba chữ đái ra quần kia liền phát điên:
- Bây giờ không phải là tại Phù Sinh Đảo rồi, không thể tùy ngươi liều lĩnh. Nơi này tất cả đều là người của hải tộc, tốt nhất nên chú ý khẩu khí của ngươi, đừng tự rước lấy nhục.
- Là các ngươi mời ta đến, làm sao, ta ngay cả câu nói đều nói không được?
Tần Mệnh đánh giá mấy người trong phòng, ngồi phía trước nhất nên chính là đệ nhất thiên tài Kim Linh tộc, Thường Ngọc Lâm rồi.
- Không có ai không cho ngươi nói chuyện, hôm nay tới chính là muốn cùng ngươi nói chuyện.
Giọng Thường Hồng trầm thấp, sắc mặt không ý tốt.
- Nói chuyện gì?
- Ngươi nói xem nói chuyện gì!
- A, nói chuyện hắn đái ra quần? Là ta không đúng, cùng lắm thì đền hắn cái quần thôi.
- Ha ha...
Đồng Ngôn nhịn cười không được, nháy mắt với Thường Hoán:
- Mua cho ngươi ‘cái thấm nước’.
Tần Mệnh không để ý ánh mắt giết người của Thường Hoán, nhô ra hai cánh tay:
- Ta bồi cho ngươi mười cái!
- Ha ha, thật đúng là có chủ nhân gì, có dạng chó đó.
Thường Hạo tức cười rồi, Đồng Ngôn cuồng cũng thì thôi, thân phận còn tại đó, ngươi tính là cái thứ gì? Cũng chỉ là một con chó Đồng Ngôn dưỡng, cũng xứng cuồng trước mặt những hải tộc chúng ta đây?
- Ngươi lặp lại lần nữa? Ta không có nghe quá rõ ràng. Tần Mệnh đụng đụng lỗ tai.
Đồng Ngôn cũng đụng đụng lỗ tai:
- Ta cũng nghe không quá rõ ràng, ngươi lặp lại lần nữa?
Thường Hạo nhúc nhích cơ bắp toàn thân, một mảnh dài hẹp kéo căng:
- Ta nói, chủ nhân thế nào, thì có chó thế đó.
- Ha ha...
Tần Mệnh nở nụ cười.
Đồng Ngôn cũng cười, hai người một đôi mắt.
- Đánh hắn?
- Ngươi lên, hay là ta lên?
- Ngươi lên đi, ta thay ngươi áp trận. Nhẹ chút, không sai biệt lắm là được rồi.
Đồng Ngôn cho Tần Mệnh nháy mắt, bức Thường Ngọc Lâm ra tay, ngươi lập tức rút lui, đằng sau ta đây đến kết thúc.
Thường Ngọc Lâm, Thường Hạo, Thường Hồng, Thường Hạ, tứ tỷ đệ đều cho là bọn họ đang nói náo, ngay cả khi Tần Mệnh lắc lắc cổ đứng lên, bọn hắn đều không có xem là chuyện quan trọng.
Tần Mệnh chỉ vào Thường Hạo:
- Ngươi tên...
- Tên của ta, ngươi không xứng biết rõ.
- Ta đánh ngươi mấy quyền, ngươi sẽ không đái ra quần đấy chứ?
- Ha ha...
Thường Hạo vừa nhếch miệng cười to, Tần Mệnh đã đẩy một quyền về phía hắn, cương khí cuồng liệt mãnh liệt như sóng lớn, lại phát ra tiếng sấm nổ mạnh, cái bàn đồ dùng trong phòng các loại toàn bộ tung bay, nổ tung tóe giữa không trung.
Tất cả mọi người nhất thời biến sắc, hắn thật dám xuống tay?
- Bay ra cho lão tử.