Kim Linh tộc vừa đến, Đồng Tuyền đổ ập xuống một lần giận dữ mắng mỏ, từng chữ từng câu kéo đến quy ước cùng trên mặt Tử Viêm Tộc, Kim Linh tộc có khổ mà nói không nên lời, một bụng tức giận lại không có chỗ phát tiết, tử tôn trong tộc bị người khác hành hạ, vậy mà còn phải bị buộc chịu nhận lỗi? Thế nhưng thái độ Đồng Tuyền cực kỳ cường thế, cái gì cũng đều mặc kệ, chính là muốn chém đầu, cảm thấy an ủi liệt tổ liệt tông bọn hắn.
Thiên Mông tộc mặt ngoài điều hòa, nhưng trong bóng tối lại quấy rối, một hồi kịch liệt tranh luận duy trì đến đêm khuya mới miễn cưỡng chấm dứt.
Kim Linh tộc, Tử Viêm Tộc, liên minh thủ vệ, đều đều thối lui một bước.
Cho phép Lục Nghiêu tiếp tục tham gia Thăng Long bảng, nhưng trước khi Thăng Long Bảng bắt đầu, quyết không thể rời khỏi Thánh Sơn Tử Viêm Tộc nửa bước.
Tử Viêm Tộc thả Thường Ngọc Lâm cùng Thường Hạo, cũng thả liên minh thủ vệ bị bắt giam.
Một hồi oanh động chỉ giải quyết đơn giản như vậy, nhưng sinh ra chủ đề xa xa không có chấm dứt.
Một cung phụng khác họ của Tử Viêm Tộc, lại ngay lập tức phế đi hai tộc nhân Kim Linh tộc, xuất tràng trước thời hạn, vô duyên lại tham gia Thăng Long bảng. Rốt cuộc là cung phụng khác họ kia quá mạnh mẽ, hay là người của Kim Linh tộc quá yếu?
Nhưng bất kể như thế nào, Tử Viêm Tộc khai chiến thanh danh trước khi Thăng Long bảng bắt đầu, thậm chí so bắn hạ thủ vòng trận đầu đều muốn kiêu ngạo.
Đây cũng là Đồng Tuyền nguyên nhân muốn tận lực bảo vệ Lục Nghiêu. Liền từ trước mắt đến xem, tổng số dự thi của đội ngũ Tử Viêm Tộc đang ở vào hoàn cảnh xấu, rất có thể sẽ bị người khác cười nhạo, nếu như hải tộc khác đi vào, số lượng cũng đều vượt qua Tử Viêm Tộc, Tử Viêm Tộc ở trên khí thế liền đứng ở chót nhất rồi. Nhưng sự kiện lần này vừa xuất hiện, tuyệt đối không có người lại khinh thị Tử Viêm Tộc.
Cũng chính là cân nhắc xuất phát từ điểm ấy, đám tộc lão Tử Viêm Tộc đều rất ủng hộ Đồng Tuyền, cực lực muốn bảo vệ Lục Nghiêu.
Thường Ngọc Lâm cùng Thường Hồng bị tộc nhân tiếp đi, có khổ nói không nên lời, bịt lấy lửa giận đầy mình. Bọn hắn muốn tìm Lục Nghiêu tính sổ, nhưng Lục Nghiêu trên danh nghĩa là bị cấm bế, kỳ thật tương đương đã được Tử Viêm Tộc bảo vệ rồi, bọn hắn chỉ có thể cắn răng chờ đợi Thăng Long bảng, tại trên đấu tràng tìm về thể diện.
Cuối cùng, đám tộc lão Tử Viêm Tộc kêu Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn đi lên, một lần nữa nghiêm khắc răn dạy. Cứ việc trong lòng rất hài lòng, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là phải gõ gõ, bằng không thì không chừng muốn xông ra cái đại họa gì.
- Thoải mái a, cô cô thời điểm mấu chốt luôn cho lực như vậy.
Đồng Ngôn nắm lấy bả vai Tần Mệnh, lắc lư đi tại con đường nhỏ trên núi.
- Hai ta đi uống một chén?
- Ta muốn bế quan rồi.
- Là không cho ngươi rời khỏi Thánh Sơn, chứ không có bải ngươi tuyệt thực. Ta đi làm vài hũ rượu, tìm mấy nữ tử?
Đồng Ngôn hướng phía Tần Mệnh chớp mắt.
- Ngươi không sợ tỷ tỷ ngươi quất chết ngươi?
- Ngươi đây là không hiểu, tỷ tỷ ta ngóng trông ta là Đồng gia khai chi tán diệp nối dõi tông đường đây này.
- Hôm nào đi, ta mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi.
- Tình huống như thế nào? Ngươi nói đến đánh nhau như là đánh máu gà, bình thường làm sao lại nửa chết nửa sống như vậy?
Đồng Ngôn nhìn bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên thổi cái huýt sáo với Tần Mệnh, thấp giọng nói:
- Chơi đùa nữ tử chưa?
Tần Mệnh co rúm khóe mắt, ngưng nghẹn im lặng.
- Ta chơi đùa! Hắc hắc!
Đồng Ngôn nháy mắt ra hiệu.
- Nhìn ngươi cái bộ dạng khó chịu này, sợ là ngay cả tay của nữ tử đều không có kéo qua đi, đại ca hôm nay tâm tình tốt, mời ngươi a?
- Ngươi rảnh rỗi đó a?
Tần Mệnh vung ra cánh tay Đồng Ngôn, đi về thân sân nhỏ của mình.
- Cái tính cách thối này.
Đồng Ngôn nhún nhún vai.
Tần Mệnh trở lại gian phòng của mình, thở ra một hơi. Hắn nằm ở trên giường, tập trung tại hai tay, yên lặng ngẩn người, đánh thì đánh sướng rồi, cũng không biết vì cái gì, trong lòng cao hứng không nổi.
Không rõ chừng nào thì bắt đầu, trở nên đa sầu đa cảm rồi, giống như không có quyết đoán như trước kia. Buổi chiều rõ ràng đã đè xuống những ý nghĩ lộn xộn kia, vậy mà không hiểu thấu lại hiện ra đến.
Đồng Ngôn! Đồng Hân!
Trong đầu Tần Mệnh có một cảm giác, giờ này khắc này, thực tế mãnh liệt —— hắn không muốn thương tổn bọn hắn!
Mặc dù Đồng Ngôn hung hăng càn quấy cao ngạo, một bộ dáng muốn ăn đòn, nhưng ở chung hồi lâu, Tần Mệnh phát hiện bản thân cũng không phải thật sự chán ghét hắn, ngược lại có loại cảm giác thân cận không hiểu.
Nếu như đổi lại nơi gặp nhau, có lẽ bọn hắn thật sự sẽ trở thành bằng hữu rất tốt.
Rạng sáng, rất thanh tịnh, ngẫu nhiên truyền đến tiếng thú rống chim hót.
Tần Mệnh ngồi dậy, đứng ở bên acnhj cửa sổ. Hắn suy nghĩ rất lâu, sau đó nhè nhẹ cầm lấy trước ngực Hắc Giao chiến thuyền.
- Các huynh trưởng...
- Ta có một yêu cầu quá đáng.
Thanh âm của Tần Mệnh hòa với linh lực, thẩm thấu qua cấm chế Hắc Giao chiến thuyền, truyền vào bên trong, vang lên bên tai chúng Vương Hầu đang bế quan tu dưỡng.
- Có thể... Tránh đi Tử Viêm Tộc... hay không …. Coi như... Ta trả nợ cho bọn họ rồi...
Chúng Vương Hầu lần lượt mở hai mắt ra, dường như cảm nhận được do dự cùng cái phần xoắn xuýt trong giọng nói Tần Mệnh kia, bọn hắn thật lâu không nói gì.