Tần Mệnh đứng bên cửa sổ, vô lực lau trán.
Trước kia làm chuyện đều là oanh oanh liệt liệt, giơ tay chém xuống gọn gàng mà linh hoạt, hắn càng ưa thích cảm giác giải quyết dứt khoát. Nhưng sau khi tiến vào Tử Viêm Tộc, luôn nhịn không được mà nghĩ quá nhiều.
Trước kia làm chính là làm, tổng cầu một cái không thẹn với lương tâm, nhưng là bây giờ... Thẹn trong lòng.
Tần Mệnh nghĩ đến Yêu Nhi, đây chính là trưởng thành? Sau khi trải qua, mới có trưởng thành. Nhưng trưởng thành chính là thay đổi sao? Thành thục chính là phức tạp sao?
Tần Mệnh thật sự không hối hận hành động lần này, nhưng duy chỉ có thực xin lỗi Đồng Ngôn cùng Đồng Hân, hắn rất đợi chờ tình cảnh chúng vương hàng lâm, nghênh chiến hải tộc, rồi lại sợ hãi một khắc vạch trần thân phận này, sự hãi khi thấy biểu lộ của Đồng Hân Đồng Ngôn.
Ta là hỗn đản sao?
Ta có thể sẽ áy náy cả đời đi.
Tần Mệnh vô lực lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi. Mà khi hắn ngẩng đầu, đập vào mi mắt lại bày ra dung nhan thanh tú tuyệt lệ.
Đồng Hân đứng ngoài cửa sổ, áo trắng hơn tuyết, ưu nhã phiêu dật, phong thần như ngọc, siêu trần thoát tục, nàng đứng dưới ánh trăng, như là đóa tuyết liên nở rộ, tinh khiết đến duy mỹ.
- Đến lúc nào?
Tần Mệnh hít một hơi, vung ra bề bộn suy nghĩ. Trong tâm hắn phát khổ, không muốn đối mặt nhất đúng là nàng.
- Vừa tới trong chốc lát, ngươi có chuyện phiền lòng?
Đồng Hân nhẹ nhàng ngọt ngào, rất êm tai. Nàng duyên dáng yêu kiều, y phục trắng noãn theo gió nhè nhẹ tung bay, phiêu dật đến yên tĩnh xinh đẹp.
- Không có gì, chuẩn bị ngủ.
Tần Mệnh miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói lời tạm biệt, muốn đóng cửa phòng.
- Liền không muốn gặp ta như vậy?
Đồng Hân thần sắc hơi ảm.
- Không có a, sắc trời không còn sớm.
- Trời muốn sáng rồi, ngươi còn ngủ?
- Lăn qua lăn lại một đêm rồi, mệt mỏi.
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.
Đồng Hân suy nghĩ đã lâu rồi, từ ngày đó vung hắn một bạt tai, giữa hai người giống như trở nên xa lạ. Nàng biết nguyên do mọi chuyện rồi, lại hiểu rõ thân thế của hắn rồi, đã không lại tức giận nữa. Nàng đã nghĩ ngợi, nếu như Lục Nghiêu có thể tới nói lời xin lỗi, dù là chủ động nói vài lời, nàng liền tha thứ cho hắn. Nhưng, bất tri bất giác, hai người càng ngày càng xa lạ, giống như là hai người dưng.
Đồng Hân thậm chí cảm giác, Lục Nghiêu đang cố ý không đến gần nàng, trốn tránh nàng.
- Nói chuyện gì? Nếu không... Hôm nào?
- Ngươi đang trốn tránh ta?
Đồng Hân nhìn thẳng mắt Tần Mệnh, hắn càng như vậy, nàng càng phải nói chuyện.
- Sao có thể a, ngươi suy nghĩ nhiều.
- Vì cái gì không muốn gặp ta?
Tần Mệnh đau đầu, đang nghĩ phải làm sao từ chối, Đồng Hân đã vượt đến cửa trước, đi tới trong phòng của hắn.
- Chúng ta thật không có gì tốt để nói chuyện, nếu không... Ngươi coi như ta sắp chết tại trên Thăng Long bảng?
Tần Mệnh cứng ngắc lấy tâm địa muốn cự tuyệt.
Đồng Hân hơi ngửa đầu, nhìn Tần Mệnh, tóc đen tự nhiên phiêu tán, cùng y phục trắng như tuyết tôn nhau lên, đôi mắt linh động đến xinh đẹp của nàng từ từ bịt kín hơi nước: - Ta đã tuyên thệ rồi, nếu như ngươi không thể lấy ta, ta sẽ cô độc canh giữ cả đời, vĩnh viễn lưu tại Tử Viêm Tộc, tựa như cô cô như vậy. Nhưng Bái Nguyệt tộc thỉnh cầu liên minh, một trong số những điều kiện chính là quan hệ thông gia, muốn gả ta cho Kỷ Trác Duyên. Ngươi... Không đau lòng ta sao?
Trong đầu Tần Mệnh đau nhức rên rỉ, một hồi lo lắng, sợ nhất đúng là như vậy. Hắn không dám nhìn thẳng mắt của Đồng Hân, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
- Vì cái gì? Ngươi đã quên chuyện ngươi làm rồi, ngươi đã quên lời từng nói rồi? Ta lại để cho ngươi rời khỏi, là ngươi nhất định muốn đi theo ta đến Tử Viêm Tộc, là ngươi lời thề son sắt muốn dùng bài danh Thăng Long bảng hướng phụ thân ta cầu hôn, là ngươi từng nói qua, muốn làm nam tử của ta. Ngươi từng nói qua! Ngươi đã quên sao?
Đồng Hân nước mắt tràn mi, lặng yên rơi trên đôi má trắng nõn thanh tú.
Trong đầu Tần Mệnh phát khổ:
- Ta lúc ấy quá tự cho là đúng.
- Vậy ngươi bây giờ? Vì cái gì còn muốn tham gia Thăng Long bảng! Ngươi muốn tranh cái gì?
- Ta là muốn thử xem.
- Sau đó thì sao? Ta không cầu ngươi trước mười hạng đầu, ngươi có thể có bài danh hai mươi, có thể để cho phụ thân ta thay đổi chủ ý, chúng ta có thể cùng một chỗ. Tại sao ngươi phải trốn tránh ta?
- Ta chưa nghĩ ra, đừng ép ta được không?
- Chưa nghĩ ra cái gì? Chưa nghĩ ra có muốn ta hay không?
Đồng Hân trong lòng ủy khuất, nhiều người truy cầu ta như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác tên hỗn đản ngươi đây lại muốn trốn tránh ta. Như bây giờ, trước kia thì thế nào? Tại sao lại đồng ý với ta, tại sao phải đi theo ta về Tử Viêm Tộc. Ngươi đến cùng muốn thế nào a!
Tần Mệnh hít một hơi, nhìn Đồng Hân:
- Ta thực xin lỗi ngươi, giữa chúng ta không có khả năng.
- Cái gì không có khả năng! Ngươi có thể tiến vào hai mươi là tốt rồi, ta sẽ cùng phụ thân đi tranh thủ.
- Không phải nguyên nhân này, ta...
Đồng Hân lại bỗng nhiên ôm lấy Tần Mệnh, đôi môi đỏ mọng khẽ há, in lại trên miệng của Tần Mệnh. Nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua đôi má, rơi vào khóe miệng hai người, thấm vào trong miệng, lành lạnh, đắng chát.
Tần Mệnh cứng tại chỗ đó, đáp lại cũng không phải, đẩy ra cũng không phải.
Đồng Hân trong lòng ủy khuất, đau khổ, dùng sức hôn hít lấy miệng của hắn, chặt chẽ mà ôm lấy hắn.