Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250 - Bạo Tẩu (1)

Chương 1250 - Bạo Tẩu (1)
Chương 1250 - Bạo Tẩu (1)

Tần Mệnh rất nhanh đã thanh tỉnh, không muốn làm cho mối nghiệt duyên này lại tiếp tục nữa, phải sớm làm chặt đứt, hắn tránh đi đôi môi đỏ mọng của Đồng Hân:

- Ta không đáng để ngươi như vậy, ta sẽ thương tổn đến ngươi.

Đồng Hân ôm chặt lấy Tần Mệnh, chui tại trước ngực hắn:

- Ta muốn ở cùng ngươi.

Ai... Nghiệp chướng a.

Tần Mệnh thật sự rất không muốn thương tổn Đồng Hân, càng không có nghĩ tới sẽ phát triển trở thành như vậy.

Đồng Hân thì thào nói nhỏ:

- Ngươi có tâm sự gì, nói cho ta một chút được không?

Trong đầu Tần Mệnh vùng vẫy thật lâu, từ từ vòng ở eo của nàng, ghé vào nàng bên tai nói nhỏ:

- Thực xin lỗi...

Đồng Hân còn tưởng rằng hắn là đang xin lỗi khi trước lạnh lùng, trong lòng ấm áp, ôm chặt hơn rồi.

Đồng Ngôn về đến trong phòng, tại trên giường lật qua lật lại chính là ngủ không được, thình lình lại nghĩ tới Lục Nghiêu rồi, tiểu tử kia mạnh như thế nào? Vậy mà có thể treo lên đánh Thường Hạo, còn có thể đánh lén được Thường Hạ. Đồng Ngôn nghĩ như thế nào làm sao cũng cảm thấy Lục Nghiêu giữ lại thực lực.

- Không được! Ta đến dò thám ngọn nguồn của hắn.

Đồng Ngôn xoay người xuống giường, trước đi tìm hũ rượu lâu năm năm xưa, lại làm chút linh quả cùng bánh ngọt, mang theo đến sân nhỏ của Tần Mệnh đi đến.

Đồng Hân nhẹ ngửa đầu, nhắm mắt lại, cùng đợi Tần Mệnh hôn môi. Khuôn mặt nàng đẹp đẽ hồng nhuận phơn phớt, lông mi thật dài có chút rung động, môi son đỏ thắm, thổ khí như lan.

Tần Mệnh bưng lấy đôi má trắng nõn như ngọc của nàng, nhẹ nhàng vừa hôn, nói nhẹ:

- Nếu như ngươi không phải Tử Viêm Tộc, thật là tốt biết bao.

Đồng Hân vòng ở cổ của Tần Mệnh, đưa lên hôn môi, động tình nỉ non:

- Ta là Tử Viêm Tộc, cũng là nữ...

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn.

Đồng Ngôn ngơ ngác đứng tại ngoài cửa sổ, vò rượu trong tay rơi trên mặt đất, biểu lộ trên mặt hắn vô cùng đặc sắc.

Ha ha! Hỗn tiểu tử này, vậy mà lại yêu đương vụng trộm? Ta đã nói a, tại sao phải vội vã trở lại, thì ra trong phòng giấu người rồi?

Nhưng mà...

Khi vò rượu rơi xuống đất, làm tỉnh giấc đôi nam nữ trong phòng, khi Đồng Hân kinh hoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đồng Ngôn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm nữ tử bối rối trong phòng, đầu một hồi phát ngu rồi.

- A? Ngươi là... Ta nhìn ngươi có chút quen mặt!

- Đồng Ngôn? Sao ngươi lại tới đây.

Đồng Hân hoa dung thất sắc, trốn ở sau lưng Tần Mệnh.

Tần Mệnh một hồi đau răng, triệt để thanh tỉnh.

Chết tiệt, trùng hợp như vậy sao?

Đồng Ngôn dùng sức chỉ điểm lấy gian phòng, miệng lại há to, hơn nửa ngày nghẹn ra một câu:

- Ngươi rất giống tỷ tỷ của ta! Đi ra, ta lại nhìn một cái? Ta hoa mắt?

Tần Mệnh cười khổ:

- Đồng Ngôn, nếu không ngươi lui ra ngoài trước, đợi tí nữa ta nói với ngươi?

- Ngươi câm miệng!

- Ta thấy nàng giống tỷ tỷ ta! Có phải ta hoa mắt hay không? Nữ tử bên trong kia, ngươi đi ra a, cho ta nhìn xem! Hai người các ngươi là đang xảy ra chuyện gì? À?? Ai đi ra quất ta hai cái tát, ta đây không phải đang nằm mơ. A!! Lục Nghiêu! Ta giết ngươi!

Đồng Ngôn một hồi hồ ngôn loạn ngữ, sau đó kêu to lên, triệt để bạo tẩu!

Rạng sáng Thánh Sơn Tử Viêm Tộc lần nữa oanh động, Đồng Ngôn như là dã thú đột nhiên phát cuồng, phóng thích ra Tử Viêm cuộn trào mãnh liệt, la to, đuổi theo Tần Mệnh chạy như điên khắp núi đồi.

Tất cả mọi người bị bừng tỉnh rồi, ngay cả Đồng Chiến Thiên cùng Phương Kình đều bị kinh động.

- Lại xảy ra chuyện gì? Suốt ngày không dứt rồi?

- Đồng Ngôn? Sáng sớm trúng gió cái gì?

- Ai kích thích hắn rồi? Đột nhiên cả kinh, dọa lão tử nhảy dựng, còn tưởng rằng Kim Linh tộc đánh qua đến nữa nha.

Mọi người liên tiếp từ trong phòng lao tới, Tử Viêm bạo động như là sóng lớn cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi các nơi trong đình viện, dễ như trở bàn tay phá hư khắp nơi.

Đồng Ngôn như là hỏa ma nổi điên, toàn thân lửa cháy cuồn cuộn, hai tay mang theo Tử Viêm Kiếm, gào khóc kêu quái đản, đuổi giết Lục Nghiêu.

Đồng Hân vừa nôn nóng vừa tức giận, theo ở phía sau ngăn trở, một bên kêu to Lục Nghiêu chạy mau.

- Hỗn đản! Ngươi phản rồi?

Đồng Tuyền rơi ở trước mặt hắn, bà lão theo sát lấy hắn, chống đỡ Tử Viêm lao nhanh.

Đồng Ngôn đằng đằng sát khí, giận dữ mắng mỏ:

- Cô cô! Lục Nghiêu dám xâm phạm tỷ tỷ của ta! Ta muốn giết hắn!

- Xâm phạm? Bọn hắn đã sớm ở cùng một chỗ!

- Có ý gì? Cùng một chỗ là có ý gì?

- Bọn hắn đã sớm có phu thê chi thực, ngươi nổi điên làm gì! Lùi xuống cho ta !

Đồng Tuyền cơ bản hiểu xảy ra chuyện gì rồi, nhất định là Đồng Ngôn đột nhiên phát hiện được chuyện giữa Đồng Hân và Lục Nghiêu rồi.

- Phu thê chi thực? Còn có loại phu thê chi thực này?

Đồng Ngôn triệt để phát điên, ta đây còn cho rằng chỉ liền hôn miệng:

- A a a, Lục Nghiêu, ta không bổ sống ngươi, ta liền không phải họ Đồng!

- Đủ rồi! Trở về cho ta! Nhất định muốn đem chuyện náo lớn sao?

- Đợi một chút! Ngươi cũng biết rồi? Ngươi đã sớm biết!

- Ngươi ngày thường thông minh đâu? Tỷ tỷ ngươi sẽ tùy tiện mang nam tử chỗ của nàng? Phụ thân ngươi cũng biết rồi!

- A a a!

Đồng Ngôn lần nữa sụp đổ, mạnh mẽ mở rộng Tử Viêm Dực, bạo lên ngút trời, thẳng hướng Lục Nghiêu đang chạy thục mạng.

- Lục Nghiêu, ta liều mạng với ngươi!!

- Nhanh nhanh nhanh, rời khỏi Thánh Sơn.

Đồng Hân trông coi Lục Nghiêu chạy về phía trước.

- Ta cùng hắn đánh một chầu.

- Chớ hồ nháo, đi mau.

Đồng Hân đẩy Tần Mệnh ra, đón lấy Đồng Ngôn vọt tới.

- Đồng Ngôn, mau dừng tay!

- Tránh ra, đều tránh ra cho ta, ta muốn giết hỗn đản kia.

Bình Luận (0)
Comment