Lôi hùng ngửa mặt lên trời gào thét, âm động trời đất, truyền ra lôi trường, quanh quẩn núi rừng, theo Tần Mệnh bay lên không, lôi hùng to lớn dựng người đứng lên, khí thế kinh người, giơ lôi trảo lên cao cao, vỗ xuống Công Tử Linh đang tập kích tới.
Công Tử Linh cường thế giết đến, huyết khí tập kích, như là sóng dữ vén trời, hung hăng mà vọt tới lôi hùng. Hắn dữ tợn, cười tà, trong tay cầm trường mâu màu máu, muốn đánh xuyên qua lôi triều, ám sát Tần Mệnh. Giờ khắc này, Cổ Thánh Chi Huyết toàn thân hắn đều giống như phục sinh, sát thế kinh thiên, thẳng tiến không lùi. Xa xa nhìn lại, huyết khí xung quanh hắn như là yêu hoa cực lớn đang nở rộ, tà ý đến kinh người, vô hình thủ hộ lấy hắn.
- Công Tử Linh, chấm dứt chiến đấu!
Kỷ Trác Duyên đứng lên hô lớn.
Bọn người Đồng Ngôn Đồng Hân nắm chặt hai tay, căng thẳng chăm chú nhìn, thậm chí quên cả hít thở.
- Nhìn móng vuốt lôi hùng.
Rất nhiều người tập trung ánh mắt vào móng vuốt như cái cối xay của lôi hùng, không giống với cường quang cùng sấm sét toàn thân, nơi đó là mảnh sấm sét màu xanh, thoạt nhìn càng bình tĩnh càng trong suốt, nhưng lạta i cho người một loại cảm giác không tầm thường cực độ, cách rất xa đều có thể cảm nhận được áp bách mãnh liệt cùng cảm giác nguy hiểm.
- Rống!
Công Tử Linh phát ra tiếng hét to nặng nề giận dữ, hắn phóng lên trời, Huyết Mâu tráng kiện đánh ra xé khắp nơi, như là cự long ngẩng đầu, thanh thế to lớn.
- Lôi Hùng Bạo Kích.
Tần Mệnh vung quyền xuất kích, lôi hùng dựng người đột nhiên rơi xuống, lôi trảo cực lớn như vượt qua không gian bỗng nhiên hàng lâm, phá mở sóng máu, chụp về phía Công Tử Linh.
Bành, một tiếng bạo hưởng, yêu hoa cực lớn chia năm xẻ bảy, như là núi lửa phun trào, cuồn cuộn trời cao, lôi trảo như Thái Sơn áp đỉnh, đánh xuyên qua huyết khí, vỗ vào trên người Công Tử Linh.
Không!
Trong lòng Công Tử Linh hung hăng co rụt lại, bùm một tiếng giòn vang, cả người bay đi ra ngoài, Huyết Mâu vỡ nát, áo giáp huyết văn cũng nổ tung tóe.
- Xoạt!
Toàn trường kinh hô, rất nhiều người trực tiếp đứng lên.
Công Tử Linh bị đập đến đầu váng mắt hoa, toàn thân là máu, sau khi bay ra hơn trăm thước, liên tiếp quay cuồng lấy, vừa vặn trong nháy mắt, hắn thậm chí cho là mình đều muốn nát. Huyết văn vẫn lấy làm ngạo, thủ hộ chưa bao giờ để cho hắn thất vọng, vậy mà đột nhiên nổ tung tóe, không chịu nổi một kích, từ sau khi dung hợp Cổ Thánh Chi Huyết đến nay, đây là lần đầu hắn tiên cảm nhận được hoảng sợ.
- Không, ta không thể thua, ta còn có thể...
Công tử Linh thoáng khôi phục ý thức, sau khi bắn ngược một lần cuối cùng lại rơi xuống, đột nhiên đứng lên.
Nhưng mà!
Tần Mệnh đã xuất hiện tại trước mặt hắn, ánh mắt đáp qua, tập trung nơi cổ họng của hắn, huyết văn toàn thân đều đang ‘Khép lại’, chỉ có huyết văn chỗ đó hơi chút chậm một chút như vậy:
- Thiên Sơn bất động, Nhất Kiếm Ngân!
Một cỗ trọng áp mãnh liệt đột nhiên hàng lâm, như là một ngọn núi lớn đánh vào trên người Công Tử Linh, hoặc như là năng lượng nào đó đọng lại hắn, hắn vô ý thức muốn tránh né, cũng nhìn thấy kiếm quang bổ tới, nhưng... động tác của hắn chậm? Hay là kiếm quang quá là nhanh?
Ý thức né tránh vừa mới xuất hiện, Kiếm Phong đã cắt cổ họng của hắn, tại một khắc cuối cùng khi huyết văn khép lại, kiếm quang quét ngang đi qua, một tia máu loãng phốc phun ra.
- Cô!
Công Tử Linh một tay che lấy yết hầu, huyết văn càng điên cuồng mà hội tụ đến chỗ đó, Nhưng, huyết văn có thể ngăn cản thế công, lại không cách nào chữa trị miệng vết thương.
Một kiếm này của Tần Mệnh, kiếm thế nhanh đến hung ác, cơ hồ chặt đứt toàn bộ yết hầu của hắn, cắt đến xương sống phần gáy.
- Dừng tay!
Bốn vị trưởng lão thủ hộ lạnh lùng hét to, bọn hắn thời khắc chú ý chiến trường, lập tức phán định thắng bại.
Nhưng, tại cùng lúc bốn vị trưởng lão hô lớn, cũng chính là sau khi Tần Mệnh vung kiếm, thế công không dứt, đột ngột từ mặt đất lao lên, một cước đá vào yết hầu.
Công Tử Linh toàn thân run rẩy dữ dội, cả người bay rớt ra ngoài, yết hầu cũng bởi vì đột nhiên nhận đến lực lượng mạnh mẽ, đột nhiên duỗi ra về phía trước. Huyết văn mặc dù tan mất sức bật mười vạn cực cảnh, nhưng dù sao yết hầu của hắn cũng đãđứt rồi, tại lực mạnh đột ngột khẽ động như vậy, miệng vết thương lập tức sai chỗ, máu tươi chỗ đó tùkhông khống chế được, ngay cả xương cổ đều suýt chút nữa xé đứt, phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Công Tử Linh vừa vặn rơi xuống đất, liền trừng to mắt, ôm lấy yết hầu, miệng đầy phun máu, máu bên trong cổ họng không khống chế được, xì xì loạn tuôn đến trên đầu, máu tươi xông ra tràn khắp mặt đất. Mắt hắn đầy hoảng sợ, muốn kêu cứu nhưng lại thanh âm gì đều không phát ra được, muốn hoạt động, nhưng mà... Xương cổ đứt rồi? Cảm thụ không đến thân thể.
Bốn vị trưởng lão xuất hiện nhanh như chớp, rơi xuống trước mặt hắn, ra tay cứu giúp, đồng thời thét ra lệnh với Tần Mệnh:
- Lui!!
Tần Mệnh thu Đại Diễn Cổ Kiếm, thối lui đến ngoài mười bước.
- Công Tử Linh bại rồi?
- Cái này không phải bại rồi, đây là suýt chút nữa chết rồi.
- Lục Nghiêu làm sao làm được?
- Lôi pháp quá mạnh, so với mười vạn cực cảnh đều mạnh.