Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269 - Đánh Cược Mạng (2)

Chương 1269 - Đánh cược mạng (2)
Chương 1269 - Đánh cược mạng (2)

- Cái tên Lục Nghiêu này ra tay thật ác độc a, trận đầu đánh nát ngực Diệp Thiếu Phong, trận thứ hai đã cắt đứt yết hầu Công Tử Linh. Cái này may mắn là đang ở trên lôi tràng, nếu như tại dưới đài, Lục Nghiêu thật có thể có thể giết hai người bọn họ.

- Thường Hạo đến bây giờ còn nằm ở trên giường, Thường Hạ đứt luôn cánh tay, nếu không phải tại Bá Vương đảo, ta cảm thấy Lục Nghiêu có thể giết sống bọn họ rồi chôn luôn đấy.

- Ra tay vô tình, tâm ngoan thủ lạt!

Các nơi trên khán đài, vang lên tiếng nghị luận xao động, có người kích động, có người kinh hãi, cũng có người tim đập thình thịch. Đoạn kết chiến đấu kịch liệt quá đột ngột lại quá cuồng bạo, để cho rất nhiều người đều vội vàng không kịp chuẩn bị, mọi người nhìn Lục Nghiêu trên đài lông tóc ít bị tổn thương, lại nhìn Công Tử Linh không thể động đậy, biểu lộ đều có các phấn khích, Lục Nghiêu đâu chỉ là không có bị thương, còn giống như rất nhẹ nhàng.

Cường hãn có chút biến thái đi à nha?

- Hỗn đản, ngươi muốn giết người sao?

Những người dự thi Bái Nguyệt tộc đều vọt tới trên lôi đài, nhìn Công Tử Linh hấp hối, đều là hãi hùng khiếp vía, chỉ vào Lục Nghiêu giận dữ mắng mỏ.

- Hắn sẽ không luận võ, chỉ biết giết người, ta cũng như thế! Lúc trước, đã từng nói qua.

Tần Mệnh quay người rời khỏi.

- Ta để cho ngươi đi rồi?

Kỷ Trác Duyên tức giận, tên đầy tớ này vậy mà thắng thủ hạ mạnh nhất của hắn?

Nhìn tư thế Lục Nghiêu hiện tại, còn có thể lại thắng mấy trận, đến lúc đó thì có thể tiến vào trước hai mươi. Nếu thật là như vậy, Đồng Hân sẽ bị Tử Viêm Tộc gả cho Lục Nghiêu rồi, mà không phải Kỷ Trác Duyên hắn! Đường đường là thiếu chủ tương lai của Bái Nguyệt tộc, cùng một tên gia nô đoạt nữ tử đã đủ xấu hổ chết người rồi, vậy mà còn phải thua? Hắn càng nghĩ càng nén giận.

Tần Mệnh đứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn:

- Trước khi giết người, nên chuẩn bị tốt bị giết, trước khi phế người, cũng nên chuẩn bị tốt bị phế, Kỷ Trác Duyên công tử, chút đạo lý ấy... Ngươi không hiểu?

- Đồ hỗn trướng, ngươi đang nói chuyện cùng ai?

Người của Bái Nguyệt tộc đều căm tức, ra tay quá ác rồi, suýt chút nữa muốn mạng Công Tử Linh!

Kỷ Trác Duyên ngăn bọn hắn lại, cười lạnh nói:

- Ngươi đang khiêu chiến ta? Ngươi cũng xứng!!

- Đánh cược như thế nào đây?

Tần Mệnh quay người nhìn về phía hắn.

Đám người Đồng Ngôn toàn bộ lao đến trên lôi đài, vây đến bên cạnh Tần Mệnh, giằng co với Bái Nguyệt tộc.

Trên đài căng thẳng, dưới đài náo nhiệt, tất cả hải tộc đều hào hứng bừng bừng nhìn, như thế nào đây, muốn quần ẩu?

Đám tộc lão các tộc lúng túng, Thăng Long bảng là nơi nghiêm túc cỡ nào, hơn vạn tân khách đều đang nhìn đây này.

Tộc lão Bái Nguyệt tộc nhìn về phía Đồng Tuyền:

- Quá mức đi?

Dùng nhãn lực của bọn hắn, có thể nhìn ra Công Tử Linh dữ nhiều lành ít rồi.

- Quá phận sao? Ta cảm thấy khá tốt.

Đồng Tuyền nhìn cũng chưa từng nhìn bọn hắn, ngày hôm qua bịt cỗ ác khí rồi, hôm nay rốt cục cũng phát tiết ra. Một kiếm một cước cuối cùng kia của Lục Nghiêu, đánh chính là quá hợp tâm ý nàng rồi.

Tất cả thủ hộ giả trên lôi đài thét ra lệnh những người dự thi của hai tộc:

- Không cho phép hồ đồ, tất cả lui ra!

Tần Mệnh tản ra linh lực:

- Ta không gây chuyện, ta chỉ cùng Kỷ Trác Duyên công tử nói vài lời nói, đánh cược.

- Đánh cược gì?

- Ta muốn trên lôi đài này cùng ngươi đánh một hồi, ta thua, mệnh của ta cho ngươi! Ngươi thua thì sao đây?

- Cùng ta? Ha ha.

Kỷ Trác Duyên tức cười rồi, cùng một gia nô như ngươi đoạt nữ tử, đã đủ xấu hổ chết người rồi, còn muốn cho ta cùng ngươi đánh một trận? Ta đường đường là Địa Võ thất trọng thiên, làm sao có thể cùng ngươi lục trọng thiên đánh, thắng ám muội, cũng sẽ bị người khác nói xấu.

- Ngươi cho rằng thắng hai trận, có thể khiêu chiến thất trọng thiên rồi?

- Ngươi bành trướng quá mức đi a, lục trọng thiên mạnh hơn nữa cũng là lục trọng thiên, mười kẻ như ngươi cũng không đủ để công tử chúng ta đánh.

- Quá vũ nhục người khác rồi, ngươi thật cho mình là một nhân vật rồi?

Người của Bái Nguyệt tộc vừa bực mình vừa buồn cười, ngươi cho rằng thắng Diệp Thiếu Phong cùng Công Tử Linh liền vô địch thiên hạ rồi? Lục trọng thiên cùng thất trọng thiên là cách một khe rãnh cực lớn, chênh lệch rất lớn, đừng nói đường đường là đệ nhất thiên tài Bái Nguyệt tộc, coi như là thất trọng thiên bình thường, ngươi cũng không thắng được!

Đám người Phương Mục Ca cũng đều quái dị nhìn Lục Nghiêu, điên rồi? Ngươi mạnh hơn nữa cũng không có khả năng vượt cấp! Là đùa giỡn, hay là tự phụ quá mức rồi?

Đồng Ngôn Đồng Hân thật bất ngờ, mặc dù biết Lục Nghiêu muốn đột phá, nhưng Kỷ Trác Duyên đã vững chắc tại thất trọng thiên gần một năm rồi, ngươi một kẻ mới tấn bước đến thất trọng thiên, cảnh giới đều bất ổn, làm sao cùng hắn đánh?

- Đánh cược! Cùng hắn đánh cược! Nếu ngươi thật sự là thắng, ta nhận tỷ phu ngươi rồi.

Đồng Ngôn đã sớm thề muốn phế đi Kỷ Trác Duyên trên Thăng Long bảng, nếu Lục Nghiêu đã có lòng, vậy hãy để cho hắn lên, mặc dù độ khó rất lớn, đến dùng mạng đi liều, nhưng càng như vậy, mới có thể chứng minh Lục Nghiêu có tư cách có được tỷ tỷ của hắn.

- Ngươi có thể không?

Bình Luận (0)
Comment