Đồng Kỳ, Đồng Phỉ thật sâu than thở lấy, mạnh a, đây chính là chênh lệch giữa bọn họ và thiên tài, dù cho tương lai ngày nào đó bọn hắn thật sự trở thành thất trọng thiên, cũng đánh không ra thế công như vậy, càng hiện ra không ra quyết đấu đỉnh phong đặc sắc như vậy.
Tần Mệnh sau khi điều tức, lần nữa phóng thích lôi triều, một đầu lôi xà tráng kiện ầm ầm thành hình, dài chừng sáu bảy thước, quấn quanh lấy thân thể của Tần Mệnh, đầu rắn xanh biếc ngẩng cao lên, phun ra nuốt vào lưỡi rắn sấm sét. Sấm sét vốn là năng lượng tự nhiên có lực phá hoại mạnh nhất, điên cuồng nhất, lôi xà lộ ra hung uy, mang đến cho rất nhiều người cảm giác nguy hiểm đậm đặc.
Lạc Hoa hồng hộc thở hổn hển, miệng vết thương toàn thân hừng hực như kim châm, sát uy tràn ngập, áo giáp kim quang chói mắt.
Mọi người căng thẳng cùng đợi, cái tên Lục Nghiêu này quả nhiên rất mãnh liệt, vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ, còn vững vàng chiếm cứ lấy quyền chủ động, kế tiếp, Lạc Hoa phản kích như thế nào?
Nhưng mà...
Lạc Hoa giằng co trong chốc lát, đột nhiên thu liễm kim quang, quay người đi xuống lôi đài.
Nhận thua?
Toàn trường ngạc nhiên, đây là như thế nào rồi?
- Lạc Hoa! Ngươi làm gì? Ngươi còn có võ pháp không có thi triển đi ra, ngươi còn có thể tiếp tục đánh!
Đám người Thường Ngọc Lâm kỳ quái, làm sao không đánh nữa?
- Thua.
Lạc Hoa đi xuống lôi đài, đi chưa được mấy bước, một ngụm máu loãng phun tới, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa không có quỳ trên mặt đất, miệng vết thương toàn thân như hỏa thiêu đau nhức kịch liệt. Hắn chính xác còn có võ pháp, nhưng chưa hẳn có thể áp chế Lục Nghiêu, nhất thời giao thủ, nhưng lại là mấy trăm hiệp va chạm, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Lục Nghiêu cường đại. Hơn nữa, vì phóng thích ‘Kiếm Triều Thiên Trọng Kích’, thương thế tăng thêm, lại bị sấm sét cuối cùng đánh rạn nứt thân thể, hắn hiện tại không thích hợp tái chiến nữa. Bằng không thì, một khi xuất hiện lỗ thủng, kết cục rất có thể chính là Công Tử Linh thứ hai!
- Nhận thua? Lạc Hoa ngươi cũng có lúc nhận thua?
Người của Kim Linh tộc không thể tin được lỗ tai của mình, trong thế hệ này, thanh danh Lạc Hoa không kém hơn so với Thường Ngọc Lâm, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, cường thế phái cứng, là chiến thần trong suy nghĩ của rất nhiều người, là loại cảm giác không thể chiến thắng này. Một Lạc Hoa như vậy, vậy mà ở trên đấu tràng Thăng Long Bảng lại nhận thua?
- Lại không làm được cũng có thể đánh cho lưỡng bại câu thương!
Sắc mặt Thường Hồng khó coi, nhận thua? Ngươi chưa phát giác lấy mất mặt, ta đều cảm thấy mất mặt.
- Lưỡng bại câu thương? Làm không được.
Lạc Hoa che ngực, đi ra lôi trường, sắc mặt hắn rất khó coi, trong lòng cũng không cam lòng, nhưng, hắn không phải không thừa nhận khinh thường Lục Nghiêu, hắn càng không muốn chết ở trên lôi tràng Thăng Long Bảng.
Đám tộc lão Kim Linh tộc trao đổi ánh mắt, không có trách cứ Lạc Hoa. Ngay từ biểu hiện, khí thế cùng thực lực mà Lục Nghiêu hiện ra ngoài hiện tại, đã vượt qua Lạc Hoa, hơn nữa Lục Nghiêu sát tâm rất nặng, nếu có cơ hội, tuyệt đối sẽ phế đi Lạc Hoa. Lạc Hoa là thiên tài Kim Linh tộc bọn hắn toàn lực bồi dưỡng, thà rằng có thể nhận thua, cũng không thể tổn thất ở chỗ này.
Bốn vị thủ hộ giả lôi đài âm thầm gật đầu, mới tân tấn thất trọng thiên đã có thể làm được điểm này, khó được a.
Bọn hắn lập tức tuyên bố thành tích:
- Thất trọng thiên, thủ vòng trận đầu, người thắng trận, Tử Viêm Tộc... Lục Nghiêu!
Lôi trường đang giằng co nhất thời lặng ngắt như tờ, sau đó lại vang lên tiếng đàm phán cùng nghị luận như thủy triều.
Lục Nghiêu lần nữa thay đổi cái nhìn của mọi người đối với hắn, cũng lần nữa dùng thực lực chứng minh bản thân.
Mới tân tấn thất trọng thiên thì thế nào, vẫn có thể đánh thất trọng thiên tấn cấp nửa năm ảm đạm rời tràng.
- Tiến vào thập cường rồi?
Đám người Phương Mục Ca ngoài kích động, còn có chút hoảng hốt, thập cường a! Quang vinh chói mắt cỡ nào!
Sau này Tử Viêm Tộc, khẳng định có một chỗ cắm dùi cho Lục Nghiêu! Không, sau này liên minh hải tộc, cũng sẽ có vị trí của Lục Nghiêu!
Kích động nhất chính là Đồng Hân, thập cường rồi? Lời hứa lúc ban đầu của Lục Nghiêu, làm được! Hắn đã chứng minh bản thân với tất cả mọi người, cũng đã thực hiện lời hứa hẹn với nàng.
Đám tộc lão Tử Viêm Tộc đều không thể tin được, lần lượt đánh giá cao Lục Nghiêu, lại một lần nữa phát hiện mình đã đánh giá thấp hắn, thế cho nên bọn hắn đều đang hoài nghi, cái tên Lục Nghiêu này có thật sự là tán tu? Mỗi một bộ võ pháp đều tinh diệu đến cường hãn, mỗi một vòng thế công đều hỗn tạp lấy bạo lực mỹ cảm.
Đồng Chiến Thiên cùng Phương Kình đều âm thầm gật đầu, Cổ Hải mênh mông, chúng sinh, chắc chắn sẽ có chút ít kỳ tài truyền thế từ bên trong bừa bãi vô danh quật khởi, nhân vật như vậy hoặc là phù dung sớm nở tối tàn, hoặc là huy hoàng Cổ Hải. Tử Viêm Tộc rất vinh hạnh, đã nhận được một người như vậy! Dùng nội tình cùng tài nguyên Tử Viêm Tộc, mới có thể bồi dưỡng Lục Nghiêu đến cùng, để cho hắn chói lọi Cổ Hải.
Thăng Long bảng lần này, Lục Nghiêu không thể nghi ngờ chính là chói mắt nhất, chính xác với hai chữ ‘Thăng Long’!