Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1285 - Chương 1285 - Tạm Biệt (1)

Chương 1285 - Tạm biệt (1)
Chương 1285 - Tạm biệt (1)

Những Thánh Võ bọn hắn này đều là chút ít tán tu, như Táng Hải U Hồn, đều là chút ít kẻ quái gở, cũng là tính tình trung nhân, càng là cuồng nhân chiến đấu. Bọn hắn cam nguyện theo Thiên Vương Điện chinh chiến, đã là vì tình cảm, càng là vì điên cuồng khiêu chiến hải vực bá chủ, trong cả đời có thể có một hồi điên cuồng như vậy, đại chiến như vậy, cuộc đời này không hối hận!

Nguyệt Tình trấn an Tần Mệnh:

- Đừng nên suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ chàng làm cái gì, chúng ta cuối cùng cũng đều ủng hộ chàng.

Một trận chiến này, rất là quan trọng, bất luận đối với Tần Mệnh, đối với Thiên Vương Điện, hay là đối với mênh mông Cổ Hải, đều sinh ra oanh động khó có thể đánh giá, Tần Mệnh mang trên người áp lực có thể tưởng tượng, hơn nữa... chuyện Tử Viêm Tộc này xử lý như thế nào, đối phó như thế nào, đều sinh ra ảnh hưởng vi diệu đối với tâm lý tâm tính của Tần Mệnh. Nàng đợi chờ Tần Mệnh phát triển, nhưng lại không hy vọng hắn thay đổi quá nhiều.

- Chú ý an toàn, tùy thời làm tốt chuẩn bị phóng thích Hắc Giao chiến thuyền.

Yêu Nhi lo lắng cho Tần Mệnh, nàng không dám nghĩ một khắc Tần Mệnh bại lộ này, sẽ sinh ra oanh động thế nào, lại có có chiến tướng giận dữ săn giết hắn hay không.

Tần Mệnh ôm Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình thật sâu, hướng chúng Vương Hầu gật đầu, bước đi ra Hắc Giao chiến thuyền.

Có người yêu hiểu, có các huynh trưởng tọa trấn, một trận chiến ngày mai, không sợ hãi!

Tần Mệnh vừa thu Hắc Giao chiến thuyền lại, liền nghe ra đến tiếng ồn ào bên ngoài, đám thủ vệ đi cùng Đồng Ngôn Đồng Tuyền đã trở về rồi.

Trận chiến hôm nay, rốt cục Tử Viêm Tộc cũng xem như hãnh diện rồi, chín trận đại chiến, Tử Viêm Tộc hai thắng một hòa, tẩy đi khuất nhục cấp bậc lục trọng thiên. Nhất là biểu hiện của Lục Nghiêu, chấn phấn rất nhiều người, ngay cả bọn người Đồng Đại đều không thể không lau mắt mà nhìn Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu đã tiến vào bảng tám Thăng Long bảng, càng là Địa Võ thất trọng thiên hai mươi lăm tuổi, cùng hôn sự của Đồng Hân cơ bản xem như định rồi, tương lai địa vị tại Tử Viêm Tộc sẽ càng ngày càng cao, thậm chí vượt qua chiến tướng chi tử vị Đồng Đại này. Đối với bốn người tộc đàn phụ thuộc mà nói, khác biệt giữa giữa nhau sẽ càng lúc càng lớn.

Lục Nghiêu có Đồng Hân là thê tử, có Đồng Ngôn là em thê tử, lại có Tử Viêm Tộc bồi dưỡng, tương lai rất có thể sẽ cạnh tranh chiến tướng. Chỉ là một cái ‘Khả năng’, liền đủ để cho rất nhiều người lòng mang kính sợ, dù sao địa vị chiến tướng đã gần với tộc trưởng rồi, là thủ hộ giả tộc đàn khổng lồ, có thể có cơ hội cạnh tranh, nào sợ thất bại nữa, cũng là biểu tượng của địa vị cùng thực lực.

Đồng Chiến Thiên mang Đồng Ngôn đi, tự thân giúp hắn chữa thương, tranh thủ ngày mai có thể lại thắng một hồi, tiến vào tứ cường.

Đám người Phương Mục Ca đều trở lại sân nhỏ của mình, đợi chờ lấy đại quyết chiến ngày mai.

Năm vị tộc lão tức thì lưu tại chỗ Đồng Hân, giúp nàng điều dưỡng thương thế, hôm nay trong quyết đấu thất trọng thiên, nàng là thế hoà duy nhất, thương thế có thể nghĩ.

Trước sáng sớm!

Năm vị tộc lão rời khỏi, Đồng Hân thương thế ổn định, yên lặng điều dưỡng.

- Két...

Tần Mệnh nhè nhẹ đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong khuê phòng.

Sắc mặt Đồng Hân tái nhợt, mất máu quá nhiều, nhưng tinh thần coi như không tệ, nhìn ‘Lục Nghiêu’ đi tới, hơi kinh ngạc, từ sau khi đi vào Tử Viêm Tộc, ‘Lục Nghiêu’ rất ít chủ động tìm nàng, thậm chí hữu ý vô ý tránh đi nàng, ngay cả đêm đó làm rõ quan hệ, cũng không gặp ‘Lục Nghiêu’ có tỏ vẻ đặc thù gì.

Hôm nay sao lại tới rồi? Lại còn là trong đêm yên tĩnh.

Chẳng lẽ, tấn cấp rồi, hoàn thành lời hứa, khúc mắc của hắn được mở ra rồi?

Lục Nghiêu mới tân tấn thất trọng thiên, đánh tiến vào mười hạng đầu Thăng Long bảng, còn có cơ hội cạnh tranh tứ cường, nếu như tin tức truyền về trong tộc, truyền đến chỗ phụ thân, không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu. Hôn sự của nàng cùng Lục Nghiêu cũng sẽ công bố thiên hạ, thậm chí khả năng cử hành hôn lễ trong thời gian ngắn.

- Ngày mai là quyết chiến cuối cùng rồi, ngủ không được sao?

Đồng Hân nhè nhẹ vuốt thuận mái tóc dài, mặt giãn ra mỉm cười, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn như trước xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp tuyệt luân, khí chất ưu nhã tinh khiết, càng làm cho người ta si mê.

- Không ngủ được, muốn tới thăm nàng một chút.

Tần Mệnh ngồi xuống trên giường, thò tay ôm vai Đồng Hân.

Đồng Hân run rẩy, có chút hoảng hốt, vô ý thức quan sát phía ngoài.

- Trời đã nhanh sáng rồi, đừng để cho người khác trông thấy.

- Đồng Ngôn không đến, liền không có người tới quấy rầy.

Tần Mệnh ngồi xếp bằng đến bên cạnh nàng, từ phía sau ôm lấy nàng.

Đồng Hân ngượng ngùng, đôi má nhàn nhạt đỏ ửng, nàng cứng người một lát, vẫn là tùy ý để Lục Nghiêu ôm lấy.

Tần Mệnh chui vào giữa mái tóc dài tú lệ của nàng, hít sâu lấy mùi thơm cơ thể mê người, thì thào nói nhỏ:

- Ta vẫn muốn nói với nàng... Thực xin lỗi...

Đồng Hân cho là hắn là nói xin lỗi vì khi trước lạnh lùng, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, e thẹn cười cười, vậy mà cảm thấy... Hạnh phúc...

Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ động tâm đối với nam tử nào, nhưng trong lòng cũng đang chút bất tri bất giác đã có một vị trí dành cho Lục Nghiêu.

- Chàng đã làm thật tốt rồi, ngày mai không cần dốc sức liều mạng, được không nào?

Bình Luận (0)
Comment