Tần Mệnh vùi đầu nói nhỏ:
- Đáp ứng ta một chuyện.
- Cái gì?
- Ngày mai đừng đi lôi trường, cứ ở tại chỗ này nghỉ ngơi.
- Ta không sao, thương thế không nặng.
Đồng Hân đương nhiên muốn đi, nàng lo lắng đến an toàn của Lục Nghiêu, cũng đợi chờ lấy hắn phấn khích biểu hiện. Thăng Long bảng, mỗi vị truyền nhân hải tộc cả đời chỉ có một lần cơ hội, có thể tới tham gia chính là quang vinh, có thể tiến vào quyết chiến cuối cùng, càng là quang vinh vô thượng. Nàng mặc dù đã thua, nhưng có thể nhìn nam tử của mình lên đài, cũng là loại kiêu ngạo.
- Đồng ý với ta.
- Có chuyện gì sao?
Đồng Hân rất hưởng thụ cảm giác ấm áp giờ phút này, nhưng vẫn cảm thấy Lục Nghiêu là lạ.
- Mặc kệ nàng nghe được cái gì, thấy cái gì, đều ở tại chỗ này. Nhớ kỹ lời ta nói, tối đa nửa năm, ta sẽ đi tìm nàng, cho ngươi một đáp án, cho ngươi một lời giải thích.
Đáp án gì ? Giải thích gì ?
Đồng Hân quay đầu lại, nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh lắc đầu, không có nhiều lời, cứ như vậy lặng yên mà ôm lấy nàng.
Đồng Hân trong lòng kỳ quái, nhưng ‘Lục Nghiêu’ không nói nhiều, nàng cũng không hỏi nhiều. Nàng yên tĩnh rúc vào trong ngực ‘Lục Nghiêu’, đôi gò má đỏ hồng như mây tía, thẹn thùng đến ôn nhu. Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua thẳng thắn thành khẩn, lần đầu tiên gần nhau, yên tĩnh, ngọt ngào... Ôn nhu. Nàng cười ngọt ngào, e thẹn dựa vào hắn, bình thường kiên cường, dĩ vãng cường thế, đều tại lúc này tiêu tán hết, nàng như là một nữ tử nho nhỏ, yên lặng mà hưởng thụ lấy giờ khắc này, cũng đang hoảng hốt ảo tưởng lấy tương lai.
...
Sau hừng đông!
Tiếng chuông to vang vọng Bá Vương đảo, trận quyết chiến cuối cùng tại Thăng Long bảng sắp mở ra.
Tất cả khách mời xuất phát trước thời hạn, đi đến lôi trường, những thị vệ không thể đích thân tới đấu tràng kia, đều sớm chiếm cứ gần núi cao, đợi chờ. Trận quyết chiến cuối cùng cũng đến rồi, bài danh cuối cùng cũng sẽ rơi định vào hôm nay.
Bảy đại hải tộc đạp trên tiếng chuông xuất phát, rời khỏi Thánh Sơn.
Tần Mệnh nhìn lại đỉnh núi, Đồng Hân đang vẫy tay với hắn, cầu chúc hắn bình an trở về.
- Vì cái gì không cho tỷ tỷ ta đi?
Đồng Ngôn tu dưỡng một đêm, khôi phục bảy tám phần rồi, có lòng tin giết vào tứ cường.
- Hôm nay nàng không thích hợp đi qua.
- Vì cái gì?
- Đợi tí nữa sẽ biết.
Tần Mệnh ôm bả vai Đồng Ngôn, tất cả phiền não mất đi, tất cả căng thẳng đè xuống, Thăng Long bảng, ta đến rồi.
Đồng Ngôn nhìn Tần Mệnh khoác lên trên vai hắn, tình huống như nào? Cảm giác là lạ.
- Ta giống như lần đầu tiên nhìn ngươi cười, ta còn cho rằng mặt ngươi là co quắp.
- Thương lượng với ngươi chuyện này, trận đầu, ngươi lên?
- Đó là đương nhiên, danh tiếng không thể đều khiến ngươi đoạt hết được.
- Không nên giữ lại, toàn lực ứng phó, có bao nhiêu sức lực dùng bấy nhiêu sức lực. Tốt nhất... Hôn mê...
- Nhìn mắt của ta, nhìn kỹ, động tác này của ta gọi là... Mắt trợn trắng!
Đồng Ngôn cho hắn cái liết mắt, vung vai ra, bước lớn đi ở phía trước, chiến ý dâng cao:
- Thăng Long bảng tứ cường, ta đến rồi!
Đồng Tuyền cáccùng loại tộc lão khó được lộ ra mấy phần tươi cười, nhìn Đồng Ngôn có thể có trạng thái tốt như vậy, trong lòng rất cao hứng. Trận chiến ngày hôm qua, Đồng Ngôn đã chứng minh bản thân với Tử Viêm Tộc, cũng đã chứng minh bản thân với liên minh hải tộc, danh tiếng thiếu niên thiên kiêu tuyệt đối không phải nói khoác.
Tiếng chuông to vang vọng thật lâu, lôi trường đã ngồi đầy người, mọi người nghị luận dồn dập, kích động, đợi chờ.
Khi các chiến tướng hàng lâm, tộc lão trở về vị trí cũ, đội ngũ bảy đại hải tộc ngẩng đầu mà bước đi đến lôi trường, trong ngoài lôi tràng ba vạn người tập thể hoan hô, tiếng như thủy triều, vang tận mây xanh.
- Thăng Long bảng bát cường, mời lên đài!
Trưởng lão thủ vệ tập thể hô lớn, thanh âm hòa với linh lực, vang vọng lôi trường, truyền lại đến bên tai mỗi người.
Tần Mệnh, Đồng Ngôn, Kỷ Trác Duyên,… liên tiếp lên đài.
- Thăng Long bảng năm nay, bát cường!
- Thiên Mông tộc —— Vũ Văn Uyên! Hoàng Phủ Hiên Viên!
- Tử Viêm Tộc —— Đồng Ngôn! Lục Nghiêu!
- Hải Hoàng tộc —— Tiêu Hoàng!
- La Sát tộc —— Cung Khuynh Thành!
- Yêu Man tộc —— Triệu Nguyên Đạo!
- Bái Nguyệt tộc —— Kỷ Trác Duyên!
Bốn vị trưởng lão thủ hộ theo thứ tự giới thiệu, bảng tám kỳ thật đã đại biểu cho đỉnh cấp thiên tài thế hệ tân sinh của hải tộc, từng người đều có được thiên phú cùng thực lực kinh thái tuyệt diễm, mặc dù lôi trường luận võ không đến mức tuyệt đối công bằng, nhưng bọn hắn có thể đi đến một bước này, không có ai sẽ hoài nghi thực lực của bọn hắn. Tám người này, tương lai sẽ trở thành tinh thần mới chói mắt nhất hải tộc, nếu như có thể thật sự phát triển, không gặp đến ngoài ý muốn, rất có thể cũng sẽ là cấp bậc chiến tướng.
Trên khán đài, cường giả những đại tộc kia đại phái đều nghiêm túc quan sát, ghi chép lại. Những người này mặc dù không thành được chiến tướng, cũng sẽ là nhân vật hết sức quan trọng trong tất cả hải tộc, sau này rất nhiều năm đều phải lưu ý nhiều hơn.
Cơ Tuyết Thần của Địa Hoàng Đảo âm thầm thổn thức, tên gia nô này vậy mà tiến vào bảng tám rồi? Không hổ là huynh đệ của Thiết Sơn Hà.
Kim Linh tộc ảo não nhất, bọn hắn có ba vị Địa Võ thất trọng thiên dự thi, một người đều không thể gắng gượng qua vòng thứ nhất, thật sự là không chịu nổi. Bọn hắn càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiêu cùng Đồng Ngôn cũng càng ngày càng hung ác.