Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1287 - Chương 1287 - Màn Lớn Mở Ra (1)

Chương 1287 - Màn lớn mở ra (1)
Chương 1287 - Màn lớn mở ra (1)

Bốn vị thủ hộ giả lôi đài lớn tiếng tuyên cáo:

- Bát cường quyết chiến, trận đầu, do Tử Viêm Tộc mở màn.

- Ta đến, ai dám ứng chiến!

Đồng Ngôn ở lại lôi đài, chiến ý như lửa, chỉ bọn người Vũ Văn Uyên phía xa.

- Ta đến a.

Tiêu Hoàng của Hải Hoàng tộc lưu lại.

Tử Viêm Tộc truyền thừa là Tử Viêm huyết mạch, còn Hải Hoàng tộc truyền thừa thì là Linh Võ huyết mạch, trái lại tương khắc, mấy ngàn năm qua, hai tộc dù không đến mức ‘Xung khắc như nước với lửa’, nhưng thực sự chưa từng có phục qua ai, nhất là tại trên đấu tràng Thăng Long Bảng, vẫn luôn là đối thủ một mất một còn. Nếu như lần này không phải Kim Linh tộc cùng Bái Nguyệt tộc chống lại Tử Viêm Tộc trước, Hải Hoàng tộc cũng sẽ tập trung lực lượng so đấu cùng Tử Viêm Tộc.

- Đợi ngươi đã lâu rồi.

Đồng Ngôn phóng đãng, cũng không dám khinh thị, Tiêu Hoàng cùng thanh danh của hắn không kém bao nhiêu, chiến đấu ngày hôm qua hắn cũng đã xem, đánh giá một cái, rất mạnh!

Bắt đầu chính là hai vị thiếu niên thiên kiêu quyết đấu, để cho đám người mong đợi một đêm thầm hô đã nghiền.

Tần Mệnh đứng trong đội ngũ Tử Viêm Tộc, quan sát đến đám chiến tướng phân bố, lưu ý lấy vị trí đại tộc đại phái, cùng vài ngày trước đều không có thay đổi, hắn đã vẽ lên bản vẽ, giao cho chúng Vương Hầu, để cho bọn hắn có một hiểu rõ tốt hơn đối với tình huống bên ngoài. Hắn hiện tại muốn ứng phó chính là các cường giả tất cả hải tộc, ngoại trừ Vũ Văn Uyên cùng đám thiên kiêu tiến vào bảng tám ra, còn có bọn người Lạc Thiên, Thường Ngọc Lâm bị thua hôm qua, những người này đi qua một đêm điều dưỡng, đã khôi phục rất nhiều, đều có lực đánh một trận.

- Không lo nhìn thi đấu, mù nhìn qua cái gì đây?

Đồng Phỉ từ phía sau đá hắn một cước.

Tần Mệnh không có lý lẽ với nàng, yên lặng quan sát đến những thiên tài thất trọng thiên của hải tộc.

Đồng Phỉ rên rỉ:

- Đừng tưởng rằng tiến vào thập cường liền rất giỏi, bổn cô nương không sợ ngươi!

- Đừng hồ đồ.

Đồng Kỳ kéo nàng đến bên cạnh, mỉm cười hỏi Tần Mệnh:

- Có nắm chắc tiến tứ cường không?

- Khó mà nói.

- Hết sức là tốt rồi, ngươi dù sao cũng mới tân tấn thất trọng thiên, thua cũng là thắng.

Đồng Kỳ lời này ngược lại là thật tâm, Lục Nghiêu dù sao cũng mới tiến vào thất trọng thiên hai ba ngày mà thôi, có thể đi đến một bước này, trong lòng rất nhiều người đã là người thắng rồi. Hắn đều có chút hâm mộ Lục Nghiêu, hải tộc đẳng cấp sâm nghiêm, vô cùng coi trọng thiên phú mạnh yếu, nhất là thiên phú siêu phàm như Lục Nghiêu, tương lai tiền đồ như gấm.

- Đồng Kỳ nói không sai, thua cũng là thắng, đợi trở lại trong tộc, chúng ta khánh công cho ngươi.

Đồng Đại cũng ở phía sau chúc mừng trước.

Sau này Lục Nghiêu chính là muội phu của hắn, là người một nhà rồi.

Tô Nghị đứng tại đằng sau đội ngũ, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Hắn tìm kiếm nghĩ cách muốn chèn ép Lục Nghiêu, kết quả Lục Nghiêu ngược lại càng ngày càng mạnh, hào quang càng ngày càng chói mắt, hai người một trước một sau tiến vào Tử Viêm Tộc, đều là tán tu, đều là cứu người, nhưng chênh lệch địa vị càng kéo càng lớn. Trước Thăng Long bảng, Lục Nghiêu cùng hôn sự của Đồng Hân chính là hắn tiết lộ ra ngoài, vốn ngóng trông Bái Nguyệt tộc sẽ ở đấu tràng phế đi Lục Nghiêu, kết quả... Càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, ngược lại thành tựu Lục Nghiêu.

Tô Nghị càng ngày càng cảm thấy Lục Nghiêu không đơn giản, càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu Lục Nghiêu.

Trên lôi đài, Đồng Ngôn cùng Tiêu Hoàng kịch liệt đối chiến, thế lực ngang nhau, đánh chính là sôi động lại mãnh liệt, lửa tím ngập trời cùng mưa to gió lớn giao hòa, đan vào lên hơi nước đầy trời, như là núi lửa phun trào khói đặc, liên miên không dứt, hướng về không trung phún mạnh, thanh thế vô cùng to lớn. Bốn vị thủ hộ giả lôi đài không thể không toàn lực khống chế bình chướng, ngăn cản hơi nước cùng năng lượng ảnh hưởng đến khán đài.

Trong ngoài lôi tràng, mấy vạn người kịch liệt hoan hô, âm triều liên tiếp vang vọng, bọn hắn nhìn như si mê như say sưa.

Hải Hoàng tộc bên kia không ngừng hò hét, vì Tiêu Hoàng ủng hộ.

Tử Viêm Tộc càng là hô đến yết hầu đều khàn khàn rồi, khích lệ lấy Đồng Ngôn.

Tần Mệnh bỗng nhiên chú ý tới một ánh mắt, đến từ Triệu Nguyên Đạo của Yêu Man tộc!

Triệu Nguyên Đạo không phải truyền nhân trực hệ của Yêu Man tộc, mà là thiếu chủ tộc đàn phụ thuộc. Trực hệ thất trọng thiên của Yêu Man tộc bị Tiêu Thần của Hải Hoàng tộc đánh bại, Triệu Nguyên Đạo lại đánh bại thất trọng thiên của La Sát tộc, thành công tấn cấp.

Triệu Nguyên Đạo khiêu khích nhìn Tần Mệnh, làm ra thủ thế mời chiến.

- Tử Viêm Tộc cùng Triệu Nguyên Đạo có thù oán?

Tần Mệnh phát giác được chiến ý hừng hực trong ánh mắt Triệu Nguyên Đạo. Tất cả mọi người biết rõ hắn muốn khiêu chiến Kỷ Trác Duyên rồi, tên Triệu Nguyên Đạo này tình huống như thế nào?

- Ngươi ngày hôm qua thật nên xem hết thi đấu mới rời đi.

Đồng Đại nói.

- Xảy ra chuyện gì?

- Hắn tu chính là lôi pháp!

Tần Mệnh giật mình, cũng là tu lôi, cùng đi vào bảng tám, Triệu Nguyên Đạo hẳn là không phục, muốn khiêu chiến!

Bình Luận (0)
Comment