Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1296 - Chương 1296 - Trăng Sáng Nhô Lên Cao (1)

Chương 1296 - Trăng sáng nhô lên cao (1)
Chương 1296 - Trăng sáng nhô lên cao (1)

Đội ngũ Thiên Mông tộc âm thầm gật đầu, cái tên Lục Nghiêu này kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, tuyệt đối thân kinh bách chiến, kinh nghiệm nguy hiểm.

Nhưng mà...

Kịch chiến phủ xuống, hơn mười tấm lụa màu bạc từ trong trăng tròn đánh ra, trong chốc lát xuyên thủng thú triều, đánh xuyên qua mấy chục đầu mãnh thú, đột ngột đến điên cuồng hàng lâm đến, quấn chặt lấy toàn thân Tần Mệnh, mạnh mẽ vây khốn hắn.

Trong chốc lát, thú triều bạo động, tập thể trùng kích, người trước ngã xuống, người sau tiến lên chìm ngập Tần Mệnh, tập thể bạo tạc, đem Tần Mệnh sống sờ sờ chìm ngập.

Lôi đài rung động, khe hở dữ tợn mở rộng, sụp đổ lên đá vụn. Bạo tạc mãnh liệt hòa với năng lượng ngập trời, nộ trùng trời xanh, thẳng lên vài trăm trượng, đụng nát mây đen trầm trọng.

Tất cả đám thiên tài hải tộc toàn bộ đứng dậy, căng thẳng chú ý tình cảnh trong lôi đài. Kỷ Trác Duyên hôm nay biểu hiện vượt qua rất nhiều người đoán trước, quá hùng mạnh rồi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn vẫn chưa di chuyển nửa bước, đều là cách không khống chế, như vậy đã đẩy Lục Nghiêu vào tuyệt cảnh rồi?

- Lục Nghiêu? Lục Nghiêu...

Đồng Ngôn giãy dụa đi xuống khán đài, đi vào bên lôi đài hô lớn, người đâu? Nghìn vạn lần đừng bị phá chết rồi.

Người của Tử Viêm tộc đều túm tụm qua đến, cái uy lực bạo tạc này quá cường đại, hơn nữa trước một khắc bạo tạc, bọn hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Nghiêu bị quấn quanh không khống chế được!

Lôi tràng đắm chìm trong tiếng ầm ầm kịch liệt, rất nhiều người phong bế thính giác, ngưng thần chú ý.

- A!

Một tiếng giận dữ hét to vang vọng sâu trong lôi đài, Tần Mệnh phóng lên trời, mười vạn cực cảnh phóng thích về không trung, đẩy hắn ra bay lên trời. Không đợi mọi người phản ứng kịp, Tần Mệnh nổ thành đoàn sét, ngay sau đó, một mảnh lôi triều nổ tung ở phía trước trăng tròn trên không, Tần Mệnh vậy mà một đầu đâm vào trong trăng tròn.

Toàn trường oanh động, tiến vào? Chịu chết sao?

- Đánh cho hồ đồ? Đi ra!

Đồng Ngôn cũng nhịn không được hô lớn, nơi đó là ngọn nguồn năng lượng của Kỷ Trác Duyên, đó là chiến trường của hắn.

Người của Bái Nguyệt tộc sửng sốt một lát, cất tiếng cười to, ngu xuẩn a ngu xuẩn.

Trong thế giới trăng tròn, Tần Mệnh rơi vào trong mảnh rừng rậm ánh trăng, tóc tai bù xù, y phục rách nát, bị trận bạo tạc mãnh liệt kia làm tổn thương, hắn máu vàng nhuộm thân, miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Kỷ Trác Duyên cười lạnh, thủ thế nhanh chóng biến hóa, ý niệm cùng trăng tròn xâu chuỗi, khống chế lấy cái mảnh thế giới non sông kia, giết chết Lục Nghiêu.

Trăng tròn hoàn toàn biến thành màu trắng bạc, biến thành không gian phong bế, người ở phía ngoài hoàn toàn không nhìn tới cảnh tượng bên trong.

Kỷ Trác Duyên ngồi xếp bằng, hai tay giơ lên cao, toàn bộ tinh thần lực tập trung lên không gian trăng tròn.

Toàn trường yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng, đều căng thẳng dán mắt vào cái vòng trăng tròn trên không trung kia. Bên trong tình huống như thế nào? Lục Nghiêu vì cái gì lại chủ động giết đi vào? Rõ ràng là đang chịu chết a, nhưng Lục Nghiêu không giống như là kẻ đần a!

Trong thế giới trăng tròn!

Tần Mệnh xé mở chiếc áo rách nát, trong tay cầm song kiếm, chạy như điên tại giữa non sông, đổ sập núi cao, chặt đứt sông lớn, cùng mãnh thú chém giết, trong lúc hỗn loạn thanh trừ rớt xuống máu vàng toàn thân.

Nhưng mà...

Thế giới trăng tròn là thế giới năng lượng, hắn ở phía trước phá hủy, đằng sau lại tiếp theo thành hình, tất cả mãnh thú bị chém giết rất nhanh đã trọng tụ bản thể.

Tần Mệnh sau một trận phát tiết, non sông vẫn như trước, số lượng mãnh thú không giảm, ngược lại đem hắn khốn thủ tại một ngọn núi cao.

Không trung mãnh cầm thành đàn, giữa non sông mãnh thú hội tụ.

Khí tức nguy hiểm như là mây đen bao phủ ngọn núi cao kia.

- Ha ha...

Một tiếng cười lạnh giá lăng không vang lên, Kỷ Trác Duyên ở bên ngoài cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Tần Mệnh đáp lễ hắn bằng một tiếng cười lạnh, kim văn nơi đáy mắt dần dần rút đi, ngay cả tròng trắng mắt đều biến mất, biến thành đen kịt như mực, toàn thân sấm sét sút giảm, hắc khí lượn lờ, khí thế cả người cũng trở nên lạnh giá tà ác, một cỗ sát khí kinh khủng tràn ngập trong thế giới trăng tròn vô biên vô hạn. Dường như chính xác câu thông Cửu U Địa phủ, minh vụ cuồn cuộn, âm lôi trận trận.

Lôi tràng!

Sắc mặt Kỷ Trác Duyên khẽ biến, kinh ngạc trước cảnh tượng phát sinh bên trong trăng tròn, đó là cái gì?

- Mau nhìn, đó là...

Vô số người kinh ngạc nhìn qua không trung, trăng tròn sáng tỏ đang hiện ra hoa văn, như là mảnh mạng nhện, càng ngày càng nhiều, quấn đầy toàn bộ trăng tròn.

Người của Bái Nguyệt tộc đều thay đổi sắc mặt, xảy ra chuyện gì? Thế giới trăng tròn bị ăn mòn rồi? Nơi đó là chiến trường của Kỷ Trác Duyên, đừng nói đồng cấp, chính là bát trọng thiên bình thường, khốn vào đều đừng mơ tưởng đơn giản rút khỏi.

- Tu La... Sát giới...

Tần Mệnh ở trong thế giới trăng tròn lên tiếng kêu to, hắc khí ngập trời, sát khí lạnh thấu xương, một luồng khí lạnh thấu xương cuộn sạch thế giới trăng tròn, trùng kích lấy tất cả ánh trăng non sông, ánh trăng mãnh thú.

Hắc khí ngập trời, che đậy vòm trời, bên trong xuất hiện lượng lớn chiến hồn!

Như ma như quỷ, bọn hắn lượn lờ hắc khí, cực lớn đến khủng bố, tà khí nghiêm nghị.

- Giết!

Kỷ Trác Duyên gầm thét, mặc kệ đây là võ pháp gì, tiến vào bên trong thế giới của ta, đều đợi đến bị hủy diệt đi.

Bình Luận (0)
Comment