Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1297 - Chương 1297 - Trăng Sáng Nhô Lên Cao (2)

Chương 1297 - Trăng sáng nhô lên cao (2)
Chương 1297 - Trăng sáng nhô lên cao (2)

- Diệt!

Tần Mệnh thét ra lệnh, hắc khí Tu La sát giới toàn diện xâm nhập trăng tròn, trăng sáng lanh lảnh, không gian ánh trăng, khí tức chết chóc vô tận vậy mà ùn ùn kéo xuống đến, quay cuồng trong hắc khí, lượng lớn chiến hồn qua lại, vòng quanh lực lượng tử vong, thẳng hướng tất cả Linh Yêu ánh trăng.

Một hồi chiến tranh to lớn bộc phát trong thế giới trăng tròn.

Trên lôi tràng, toàn trường lặng im, quần chúng căng thẳng, đều đang nhìn trăng tròn trên không trung, hoa văn càng ngày càng nhiều, như là vô tận xiềng xích đang quấn quanh lấy trăng tròn, muốn đem nó nổ tung tóe.

- Tần Mệnh không phải tu lôi sao? Đây lại là võ pháp gì?

Trong đầu rất nhiều người lóe ra nghi vấn.

- Điều đó không có khả năng! Không có khả năng!

Người của Bái Nguyệt tộc kinh ngạc, tại sao có thể có người từ bên trong xâm nhập thế giới trăng tròn? Không gian trăng tròn của Kỷ Trác Duyên là tộc trưởng tự thân chỉ đạo xuống hoàn thành, năng lượng vượt xa những người khác.

- Đó là sát khí? Sát khí chân thật!

Rất nhiều cường giả ngưng mi dò xét lấy mảnh đường vân màu đen kia, bọn hắn nhìn ra mánh khóe.

- Bên trong đến cùng tình huống như thế nào?

Đám người Đồng Ngôn sốt ruột.

Đồng Hân tại lúc này đi vào lôi tràng, liếc thấy đến trăng tròn khổng lồ treo ngang không trung, còn có hoa văn bò đầy bên trên.

- Ai đang chiến đấu cùng Kỷ Trác Duyên?

- Tỷ? Sao ngươi lại tới đây?

Đồng Ngôn quay đầu lại nhìn Đồng Hân, tiếp theo chú ý lôi tràng.

- Là Lục Nghiêu! Bị hắn giết vào trong trăng tròn của Kỷ Trác Duyên rồi.

- Lục Nghiêu không phải đánh xong rồi sao?

Đồng Hân trên đường đến liền nhìn thấy lôi triều sút giảm trong chốc lát, hiện tại hẳn là trận thứ ba.

- Trận kia không tính, đây mới là trận thứ hai.

Đồng Ngôn lời còn chưa dứt, Kỷ Trác Duyên trên lôi đài đột nhiên gào rú, mặt đầy kinh hãi:

- Không!

Ầm ầm!

Hoa văn toàn diện xâm nhập ánh trăng, từ trong ra ngoài, lại từ bên ngoài vào trong, bắt nó sinh sinh hủy diệt, hình thành năng lượng bạo tạc khủng bố, sương đen cùng ánh trăng đan vào nhau, bay lên không ngút trời.

Tần Mệnh cường thế giết ra, rơi xuống lôi đài, toàn thân ‘Bùng cháy’ lấy sương mù màu đen, sát khí như thủy triều, con mắt đen kịt, như là một tà vật đáng sợ.

Kỷ Trác Duyên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hơi chút mất trật tự.

- Ngươi đến cùng là ai?

Mười vạn cực cảnh? Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật? Còn có sát khí khủng bố đến mức có thể hủy diệt không gian trăng tròn! Một tán tu thật sự có thể mạnh như vậy? Để cho đám thiên tài hải tộc bọn họ nào còn có thể diện tự thành thiên tài!

- Người giết ngươi!

Tần Mệnh thu liễm sát khí, tách ra lôi triều, thẳng hướng Kỷ Trác Duyên.

- Vô tri ngu xuẩn! Không còn trăng tròn, vẫn có thể hủy được ngươi.

Kỷ Trác Duyên gầm thét, vung ra chuôi chiến kích, nháy mắt lao về phía trước, thẳng hướng Tần Mệnh, dưới chân hắn trống rỗng xuất hiện vòng trăng tròn, đẩy hắn ra bay lên không lao vùn vụt. Một tiếng rống to, chiến kích tách ra ánh trăng, sát mang kinh người tăng vọt hơn mười trượng, bổ về phía Tần Mệnh, một cỗ bá uy, rung động lắc lư lôi tràng.

Tần Mệnh vung quyền bạo kích, mười hai vạn sức bật, tinh chuẩn đến tấn mãnh đánh vào chiến kích màu bạc, sinh sinh sụp đổ, thanh âm phát nổ như là tiếng sấm rền, ánh trăng tán loạn như là trăm ngàn lớp thủy triều, bỗng loạn lôi đài.

- Kỷ Trác Duyên còn có thể cận chiến?

- Hôm nay ta xem như được mở mang tầm mắt rồi, tên Kỷ Trác Duyên này không đơn giản a.

- Không hổ là thiếu chủ Bái Nguyệt tộc! Mạnh a!

- Đánh a! Tiếp tục đánh đi.

Quần chúng xúc động, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, hơn hai vạn người bên ngoài lôi tràng đều kích động mà hô lớn.

Kỷ Trác Duyên lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn quay quay chiến kích quét ngang, đại khai đại hợp, trôi chảy như nước, động như gió táp.

Toàn thân Tần Mệnh nổ tung lôi triều, nháy mắt biến mất, khi lôi triều lần nữa nổ tung, vị trí liền tại sau lưng Kỷ Trác Duyên, một tiếng cười lạnh, vung quyền bạo kích, mười vạn cực cảnh lần nữa phóng thích.

Cẩn thận!

Vô số người kinh hô, bí kỹ này của Lục Nghiêu thật là đáng sợ, quả thực khó lòng phòng bị.

Trăng tròn dưới chân Kỷ Trác Duyên lập tức chuyển hướng, cả người trong chốc lát đối mặt với Lục Nghiêu. Khuôn mặt hắn dữ tợn, chiến kích quét ngang, thẳng đến Tần Mệnh, vậy mà không có rớt lại phía sau nửa phần.

- Muốn đánh lén, ngươi còn kém một chút.

Tần Mệnh một quyền đánh đến trên chiến kích, cường thế chấn mở, đồng thời dựa thế quay cuồng, một cước luân không, như là roi sắt đánh về phía mặt Kỷ Trác Duyên, nguyên lực sôi trào, một kích đủ sức để băng diệt núi cao.

Nhưng mà... ngay tại thời điểm đả kích đến Kỷ Trác Duyên, Kỷ Trác Duyên vậy mà đẩy tới một chưởng, lòng bàn tay lưu chuyển ánh trăng, đột nhiên tăng vọt, vậy mà trở nên to lớn như cái cối xay.

Oanh!

Tần Mệnh một cước quét ngang, phá lên ánh trăng đầy trời, ‘Cối xay’ băng diệt, Kỷ Trác Duyên bị hung hăng quét bay đi, nhưng Tần Mệnh cũng bị đẩy lui, lăng không quay cuồng, sau khi rơi xuống suýt chút nữa không có đứng vững, xương cốt chân phải ẩn ẩn bị chấn đau.

- Thật mạnh!

Mọi người sợ hãi thán phục, lần nữa bị sự cường đại của Kỷ Trác Duyên chấn kinh rồi, hắn vậy mà có thể cùng Lục Nghiêu chính diện đối chiến?

Các cường giả Thiên Mông tộc, Hải Hoàng tộc, đều có chút nhíu mày, không đúng, điều đó không có khả năng là Kỷ Trác Duyên, trên người hắn khẳng định có bí mật, dù cho trước kia có ẩn dấu thực lực, cũng không thể mạnh như vậy! Khí tức đã như muốn đạt đến thất trọng thiên đỉnh phong rồi! Chẳng lẽ hắn ăn Linh Bảo gì cưỡng ép kích phát tiềm lực?!

Nhưng mà...

Cái tên Lục Nghiêu này là thật sự là rất mãnh liệt!

Bình Luận (0)
Comment