Sau đó, Đồng Tuyền trở lại trong sơn cốc của nàng, mỏi mệt ngồi đó, tranh luận năm ngày, giọng đều khàn rồi, cần cố gắng đều đã cố gắng rồi, cần phải tranh thủ đều tranh thủ qua, nhưng là đối mặt với Lục Đại tộc liên thủ chỉ trích cùng áp chế, nàng thật sự bất lực.
- Ai...
Đồng Tuyền chưa từng mệt mỏi qua như vậy, cũng chưa từng sầu não qua như vậy, nàng ngồi tê cả mông dưới đại thụ trong sơn cốc, ngẩng đầu nhìn qua trăng sáng trên bầu trời đêm, yếu ớt thở dài.
Tần Mệnh a Tần Mệnh, ta đúng là vẫn còn đánh giá thấp ngươi.
Đồng Tuyền nhớ lại trên đủ loại trải qua trên Vạn Tuế Sơn, lúc ấy liền suy nghĩ, Tần Mệnh tuyệt đối không phải vật trong ao, cuối cùng có một ngày danh chấn Cổ Hải, nhưng nàng làm sao cũng đều không nghĩ tới, ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy, lại là mãnh liệt như thế.
Một hồi Thăng Long bảng, thành tựu Tần Mệnh, thành tựu Thiên Vương Điện, lại để cho hải tộc mất sạch thể diện!
Đồng Tuyền nên hận Tần Mệnh, nhưng giờ này khắc này, dưới ánh trăng yên tĩnh, nàng lại đều hận không được, có... Chỉ là đắng chát...
- Tiểu thư.
Bà lão đi đến bên cạnh Đồng Tuyền, có chút hành lễ.
Đồng Tuyền lắc đầu, cổ tay trắng giương nhẹ, ra hiệu nàng lui ra. Đồng Tuyền hiện tại thầm muốn yên tĩnh ngồi một lát, dài đến năm ngày tranh luận, đem nàng dằn vặt sức cùng lực kiệt rồi, Tử Viêm Tộc liên tục nhượng bộ, càng làm cho nàng cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có.
Bà lão mang đến cho Đồng Tuyền bộ y phục, choàng ở trên người nàng:
- Ngài rảnh đến thăm Đồng Hân đi.
Trong lòng Đồng Tuyền một hồi đau nhức, thần sắc ảm đạm, hai mắt nhắm nghiền.
Đồng Hân? Ta có mặt mũi gì đi gặp nàng a.
Đồng Tuyền tỉnh táo xâu chuỗi qua toàn bộ mọi chuyện, nếu như không phải nàng an bài Đồng Hân đuổi theo bắt Tần Mệnh, làm sao lại phát sinh một loạt chuyện đằng sau. Là nàng tự tay đẩy Đồng Hân đến bên cạnh Tần Mệnh, cho Tần Mệnh một cơ hội bố cục. Là nàng... Thành tựu Tần Mệnh, là nàng... Hủy cả đời của Đồng Hân rồi.
Chuyện này, đến cùng là trách Tần Mệnh, hay là nàng?
Đồng Tuyền thống khổ cúi đầu xuống, hiệp nghị đã xác định, hôn sự giữa Đồng Hân cùng Kỷ Trác Duyên muốn cử hành tại thời hạn gần. Đồng Tuyền không dám tưởng tượng, nếu như bây giờ đi qua nói cho Đồng Hân, nàng có sụp đổ hay không, lại có nghĩ quẩn hay không.
- Ta là tội nhân a...
Đồng Tuyền thì thào nói nhỏ.
- Cô cô?
Đồng Ngôn đi vào trong sơn cốc, không có quái đản thường ngày, cũng không có bướng bỉnh xưa nay, hắn kính cẩn lễ phép thi lễ một cái, mặt không biểu tình.
- Đồng Ngôn đến rồi, tỷ tỷ ngươi đâu?
Đồng Tuyền trong lòng thở dài.
- Ngày hôm qua đi khuyên nhủ, hôm nay tốt hơn nhiều.
- Bồi tiếp tỷ ngươi nhiều chút, nàng hiện tại cần phải có người chiếu cố.
- Ta mấy ngày nay sẽ ở cùng nàng. Cô cô, ta thấy người của Lục Đại tộc đều đi rồi, thương lượng ra kết quả gì rồi?
- Kết quả?
Đồng Tuyền vô lực cười ra tiếng, đứng dậy:
- Lục Đại tộc là muốn ăn hết chúng ta a.
- Không có chuyện tỷ tỷ của ta đấy chứ?
Đồng Ngôn chỉ là muốn nghe ngóng trong hiệp nghị có chuyện về Đồng Hân hay không, hoặc là trong tộc làm sao đối đãi vowis Đồng Hân. Dù sao Tần Mệnh cũng là tỷ tỷ mang về đến, cũng vẫn luôn là tỷ tỷ thủ hộ lấy Tần Mệnh, cho Tần Mệnh tranh thủ lấy cơ hội. Hắn chỉ sợ liên minh hải tộc cùng trong tộc muốn đẩy tỷ tỷ đi ra, gánh chịu các loại hậu quả.
Đồng Tuyền trầm mặc, không biết trả lời thế nào rồi.
Đồng Ngôn trong lòng trầm xuống, sẽ không thật đem trách nhiệm đẩy đến trên người tỷ tỷ đi:
- Cô cô? Đều thương lượng thế nào hay sao?
- Tỷ tỷ ngươi khôi phục thế nào?
- Ta liền hỏi thương lượng thế nào.
Đồng Ngôn nhíu mày, giọng điệu hiện lạnh.
Đồng Tuyền do dự một lát, nhưng vẫn là không biết làm sao mở miệng. Nàng nhìn hai tỷ đệ Đồng Hân Đồng Ngôn lớn lên, rõ ràng nhất Đồng Ngôn có bao nhiêu che chở Đồng Hân, sự kiện lần này khả năng đã để cho Đồng Ngôn hận thấu Tần Mệnh, nhưng nếu như lại đến thêm một tên Kỷ Trác Duyên thì thế nào đây?
- Cô cô!
Đồng Ngôn quát lạnh, bất chấp tôn ti cấp bậc lễ nghĩa rồi, hắn nắm chặt nắm đấm, hô hấp dần dần ồ ồ, như là đầu dã thú phát điên.
Trừng phạt gì lại có thể làm cho cô cô do dự như vậy?
- Trong tộc sẽ không tổn thương Đồng Hân. Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì? Nói a!
Đồng Tuyền không có trách cứ thái độ của Đồng Ngôn, ngược lại là một hồi đau lòng.
- Hôn ước của Đồng Hân cùng Tần Mệnh ở bên ngoài đã thành trò cười, đối với tất cả hải tộc mà nói cũng là sỉ nhục. Cho nên, các tộc thương lượng biện pháp, cũng là thái độ bề ngoài.
- Biện pháp gì? Thái độ gì?
Đồng Ngôn nôn nóng, cũng bất an thật sâu.
- Mau chóng đem Đồng Hân gả đi ra ngoài.
Đồng Tuyền vô lực lắc đầu, đây không phải ghi trong quy ước, cũng không phải yêu cầu cưỡng chế, nhưng lại là một cái ‘Thái độ’ Lục Đại hải tộc tập thể biểu quyết, xác thực nói là không phải uy hiếp ngoài sáng.
- Gả cho ai?
Đồng Ngôn có loại dự cảm chẳng lành.
- Bái Nguyệt tộc.
Đồng Tuyền nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, trong lòng một hồi phát khổ.
Đồng Hân muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn khí chất có khí chất, hơn nữa thiên phú siêu phàm, địa vị tôn quý, hẳn là tất cả mọi người muốn tranh nhau đoạt lấy, nhưng tại bảy tộc liên minh, lại không thể nghĩ tiếp, thậm chí có người nói ra ‘Người đàn bà dâm đãng’. Một nữ tử bị Thiên Vương Điện cưỡng qua, một nữ tử từng có hôn ước cùng Thiên Vương Điện, không có ai lại yêu thích rồi. Ngay cả thời điểm cuối cùng Bái Nguyệt tộc tiếp nhận, cũng là khai ra một cái điều kiện để cho Tử Viêm Tộc phẫn nộ —— làm thiếp!