- Bái Nguyệt tộc... Ha ha... Ha ha...
Đồng Ngôn tức cười rồi, quanh đi quẩn lại, tỷ tỷ vẫn là rơi xuống trong tay Kỷ Trác Duyên rồi?
- Trong tộc hết sức rồi.
- Hết sức? Một câu hết sức thì xong rồi? Các ngươi làm sao không giết nàng!
Đồng Ngôn đột nhiên gào thét với Đồng Tuyền, hắn đang trong cơn giận dữ, Bái Nguyệt tộc khinh người quá đáng. Hiện tại đúng là thời điểm tỷ tỷ thống khổ nhất bất lực nhất, hải tộc cảm thấy Đồng Hân làm bọn hắn mất mặt, nhưng đã cân nhắc qua cảm nhận của Đồng Hân chưa? Như thế mà còn không gọi là trừng phạt ư, đây là muốn hủy nàng a.
- Ngươi lại ồn ào cũng vô dụng, đã định tốt rồi. Một nửa tháng sau, ngày bảy tháng bảy, Bái Nguyệt tộc tới đón Đồng Hân, làm thiếp!
- Cái gì? Làm cái gì?
- Đồng Hân thân thể ô uế, thanh danh dơ bẩn, Bái Nguyệt tộc có thể lấy nàng...
- Cô cô!
Đồng Ngôn tức giận đến toàn thân run rẩy, con mắt đều đỏ:
- Đây là ngài nói ra được nói sao? Cái gì gọi là ô uế, cái gì gọi là dơ bẩn!
Đồng Tuyền lắc đầu, chuyện này đối với Đồng Hân rất tàn khốc, có mấy lời là rất nặng. Nhưng nàng làm sao lại không có tranh thủ qua, nàng thậm chí trong nghị sự đường không để ý hình tượng hò hét qua, nhưng kết quả thì sao? Đây chính là bi ai khi sinh sống tại đại tộc đại phái!
- Ngày bảy tháng bảy? Làm thiếp?
Đồng Ngôn một hồi hoảng hốt, ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu loãng. Hắn vốn là trọng thương, từ sự kiện Thăng Long bảng đến bây giờ, thẳng tuốt đều không tâm tư điều dưỡng, giờ phút này tức giận công tâm, tác động thương thế.
- Đồng Ngôn, tìm một cơ hội, cùng tỷ tỷ ngươi nói chuyện đi.
Đồng Tuyền không đành lòng nhìn Đồng Ngôn, đưa lưng về phía hắn, trong lòng như là kim đâm như, nàng nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại thấm ra khóe mắt. Nàng nên tự mình đi cùng Đồng Hân giải thích chuyện này, nhưng... cô cô như nàng đây... Thật sự không biết làm sao đối mặt với Đồng Hân nữa.
Đồng Ngôn lảo đảo lùi lại, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng thất vọng, hắn miệng đầy máu tươi:
- Nói chuyện? Nói chuyện gì? Ngài nói cho ta biết nói chuyện gì! Nói chuyện tại lúc nàng cần an ủi nhất, người nhà của nàng từ bỏ nàng? Nói chuyện tại lúc nàng thống khổ nhất, người nhà của nàng đưa nàng đi làm thiếp rồi?
Trái tim Đồng Tuyền đau đớn không cách nào hô hấp.
- Đây là số mệnh... Chúng ta phải nhận...
- Ta không nhận! Ta... Không...
Đồng Ngôn quay người rời khỏi, chạy như điên ra khỏi u cốc.
- Thực xin lỗi... Ta thực xin lỗi các ngươi a...
Đồng Tuyền đắng chát lắc đầu.
- Tiểu thư, Đồng Ngôn có thể sẽ làm chuyện điên rồ.
Bà lão đi đến bên cạnh nàng.
Sâu trong quần đảo Xích Phượng Luyện vực, hòn đảo xa xưa nhất nhất u nhã tĩnh mịch nhất tại Tử Viêm Tộc có một cấm địa thần bí nhất.
Nơi này là một tòa núi lửa duy nhất vẫn còn phun trào muôn đời trong dãy núi lửa, nơi này nham tương cuồn cuộn, năng lượng như biển, nơi này nhiệt độ cao nướng lấy không gian, sóng nhiệt ngập trời.
Nơi này là nơi đám lão tổ Tử Viêm Tộc bế quan, có tộc trưởng tiền nhiệm, có chiến tướng ẩn lui, trong núi lửa nham tương này, còn sinh tồn lấy vài đầu ác thú khủng bố.
Nơi này hoang vu đến nguy hiểm.
Tộc trưởng Tử Viêm Tộc đương đại, tám vị chiến tướng, cùng với mười ba vị tộc lão, toàn bộ quỳ gối dưới núi lửa, tùy ý để nóng hổi nham tương lan tràn ở xung quanh, do nhiệt độ cao đáng sợ nướng lấy thân thể của bọn hắn.
Bọn hắn đến thỉnh tội.
Nhưng, núi lửa cuồn cuộn, nham tương như thủy triều, khói đặc cuồn cuộn gào thét dưới vòm trời, ngẫu nhiên còn có tiếng thú rống trầm thấp vang vọng sâu trong núi lửa muôn đời, lại không có ai đáp lại lời thỉnh tội của bọn hắn.
Một đạo lửa tím từ trên trời giáng xuống, Đồng Ngôn toàn thân ánh tím, cánh chim hoa lệ, sau khi hạ xuống, hắn trực tiếp quỳ rạp xuống trong nham tương, hô to:
- Phụ thân! Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
- Lui ra!
Phía trước, bọn người tộc trưởng toàn thân bắt đầu khởi động lấy thần huy, như là vòng tròn kiêu dương liên tục xoay tròn, dao động năng lượng khủng bố, bọn hắn uy nghiêm lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại chân thật đáng tin.
- Phụ thân! Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Đồng Ngôn hô to.
- Hồ đồ!
Giọng điệu tộc trưởng đột nhiên lạnh, một cỗ sóng khí cuồng liệt ngang trời đánh tới, như là đầu trâu điên cực lớn chạy như điên, vọt tới Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn bị sinh sinh đánh bay, rơi xuống bên ngoài ba mươi thước, miệng lớn ho ra máu, sắc mặt một hồi tái nhợt, nhưng hắn vẫn là giãy dụa lấy đứng lên, phù phù quỳ trên mặt đất, ánh mắt kiên định, nhưng khuôn mặt lại dữ tợn, lớn tiếng gào thét:
- Phụ thân! Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
- Lui ra!
Một vị chiến tướng quát lạnh, nơi này là cấm địa lão tổ bế quan, giờ phút này là thời khắc bọn hắn thỉnh tội, ngươi tới đảo loạn cái gì.
Một tiếng quát tháo, một cỗ sóng khí, cách rất xa lần nữa đánh bay Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn toàn thân loạn chiến, như là bị ngọn núi lớn đánh lên, bay ra đi hơn mười thước, sau đo sliên tục quay cuồng, xương cốt toàn thân hắn như là đều tản ra, nhưng vẫn giãy dụa lấy đứng lên, lại một lần nữa trùng trùng điệp điệp quỳ gối trong nham tương nóng hổi, hai mắt đỏ tươi, lớn tiếng gào thét:
- Phụ thân! Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
- Oanh!
Một cỗ trọng uy từ trên trời giáng xuống, hung hăng mà đặt ở trên người hắn.