Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1331 - Chương 1331 - Trốn Đi (1)

Chương 1331 - Trốn Đi (1)
Chương 1331 - Trốn Đi (1)

Đồng Ngôn thất khiếu đầymáu tươi, cả người ngã vào trong nham tương chảy xuôi, sóng nhiệt cuồn cuộn, ăn mòn lấy Tử Viêm Giáp của hắn, nham tương như là Hỏa xà như quấn đầy toàn thân. Hắn không ngóc đầu lên được, đứng không được, nhưng vẫn là cuồng loạn hô to:

- Phụ thân... Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra...

- Oanh!

Trọng áp lần nữa hàng lâm, như là thác nước vạn trượng, liên miên không dứt đụng chạm lấy thân thể của hắn.

Toàn thân Đồng Ngôn giống như là muốn bị nghiền nát rồi, nhưng vẫn đang phun máu mà gào thét:

- Phụ thân... Ta nguyện lấy mạng đổi mạng... Xin ngài tha cho tỷ tỷ...

- Lui ra!

Tộc trưởng Tử Viêm Tộc giận dữ mắng mỏ, đây là nơi nào? Đây là lúc nào? Há lại cho ngươi tới hồ đồ!

- Phụ thân... Phụ thân...

Đồng Ngôn như là đầu dã thú điên cuồng, giãy dụa dữ dội, cứ việc toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn chống chết, gào thét, máu tươi hòa với nước mắt:

- Mẫu thân qua đời mười hai năm! Ngài có từng đến trước mộ phần nàng nhìn một cái! Mẫu thân trước khi chết cầu xin ngài chiếu cố tỷ đệ ta, ngài có từng làm được! Phụ thân... Mười hai năm rồi, ta đã cầu xin qua ngài cái gì? Phụ thân... Tha cho tỷ tỷ đi... Ta van xin ngài... Nàng là nữ nhi của ngài a... Ngài đây là muốn hủy nàng...

Oanh!

Một cỗ sóng khí đập vào mặt, cuộn sạch Đồng Ngôn, phóng tới không trung, trực tiếp bay ra khỏi tòa cấm đảo này.

Nội tâm tộc trưởng Tử Viêm Tộc một hồi đau nhức, nhưng mặt lại không biểu tình, hai đầu gối quỳ xuống đất, lễ bái núi lửa.

Ta là phụ thân, ta càng là tộc trưởng, ta... Thân bất do kỷ...

Một lúc lâu sau!

Đồng Ngôn tẩy trừ qua thân thể, đổi qua y phục, đi tới vườn ngự uyển của Đồng Hân.

- Tỷ tỷ ta ngủ?

Đồng Ngôn sắc mặt tái nhợt, cũng đang cố gắng treo trên mặt nụ cười tươi, giống như chuyện gì cũng đều không có phát sinh qua.

- Ừm, hôm nay ăn được một chút, sớm đi ngủ rồi.

Tú nhi co rúc ở cửa ra vào, vuốt vuốt mắt còn buồn ngủ.

- Thiếu gia có chuyện gì sao?

- Tìm tỷ có chút việc. Ngươi... đi về nghỉ ngơi trước đi.

- Đã trễ thế như vậy, có chuyện gì?

Tú nhi kỳ quái.

- Bảo ngươi đi ngươi liền đi.

Đồng Ngôn cố ý nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, thò tay phải bắt lấy nàng.

Tú nhi lập tức nhảy ra, nôn ra cái lưỡi nhỏ thơm tho, bước nhanh chạy đi. Vừa cảm thấy thiếu gia hiểu chuyện, chỉ chớp mắt lại như cũ rồi.

- Tỷ?

Đồng Ngôn nhẹ gõ cửa phòng.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến thanh âm của Đồng Hân:

- Đồng Ngôn sao? Có việc?

Đồng Ngôn nhìn mọi nơi không có người, đẩy ra cửa phòng, hướng bên trong nói:

- Tỷ, ta muốn đi ra ngoài chuyến, đi cùng ta không?

Đồng Hân khoác tốt y phục trên vai, đi đến phía ngoài:

- Ngươi làm sao vậy? Bị thương?

- Thương thế không thấy khá, tâm tình phiền muộn, ta muốn đi ra ngoài giải sầu. Chỉ ngươi và ta, vài ngày sẽ trở lại.

- Đi đâu?

- Đi đâu cũng được, giải sầu.

Đồng Hân không muốn đi ra ngoài, thậm chí đều không muốn gặp người, nhưng vừa muốn cự tuyệt, Đồng Ngôn lại dữ dội ho khan, khóe miệng thấm ra vết máu.

- Ngươi đến cùng như thế nào rồi? Thương thế không phải nói khôi phục không sai biệt lắm sao?

Đồng Hân cầm lấy khăn tay cho hắn lau vết máu.

- Ta muốn đi ra ngoài, đi cùng ta?

Đồng Hân chần chờ một chốc, vẫn là miễn cưỡng đã đáp ứng:

- Chờ một chốc, ta đổi bộ y phục.

Đồng Ngôn mang theo Đồng Hân rời khỏi vườn ngự uyển, nói với thủ vệ vườn ngự uyển là đi ra ngoài, ai cũng đều không cần đi theo.

Đám thủ vệ khó được nhìn thấy Đồng Hân đi ra, trong lòng cao hứng, cũng không có đi quấy rầy tỷ đệ bọn hắn.

Đồng Ngôn không có tránh né ai, nhẹ nhõm lại tùy ý đi lấy, từ khu quần cư hạch tâm Tử Viêm Tộc, đến bên ngoài, lại đến một bến tàu biên giới Xích Phượng Luyện vực.

Trên đường đi rất nhiều người nhìn thấy bọn hắn, lại không có ai đi quấy rầy, cũng không nghĩ quá nhiều.

- Muốn đi đâu?

Đồng Hân đi lại đi, bỗng nhiên không muốn đi ra ngoài rồi, nàng thật sự không muốn gặp quá nhiều người, chỉ muốn ở trong phòng, lặng yên mà một mình.

- Rời khỏi cái nơi tồi tệ này.

Ánh mắt Đồng Ngôn so với ánh trăng đều muốn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn đối với người nơi này thất vọng cực độ, hắn phải cứu tỷ tỷ, muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để cho nàng đến Bái Nguyệt tộc.

Bái Nguyệt tộc sẽ không cho tỷ tỷ sắc mặt tốt, Kỷ Trác Duyên càng có thể sẽ dằn vặt nàng!

Nếu quả thật tỷ tỷ gả đi, đời này muốn hủy rồi.

- Có phải ngươi có việc gạt ta hay không ?

- Trước rời khỏi nơi này lại bàn, phía trước chính là bến tàu rồi.

- Ngươi nói rõ ràng cho ta trước, bằng không thì ta không đi.

- Ngươi ngay cả ta cũng không tin sao? Đi.

Đồng Ngôn bỗng nhiên giữ chặt Đồng Hân, xông đến chỗ bến tàu.

Nhưng, không có chờ bọn hắn đi đến bến tàu, một nhân ảnh bỗng nhiên ngăn ở trước mặt bọn họ.

- Cô cô? Ngài làm sao...

Đồng Hân khẽ há đôi môi đỏ mọng, mặc dù tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn là cảm giác được không đúng lắm.

- Tránh ra!

Đồng Ngôn đứng ở trước mặt Đồng Hân, thần sắc lạnh giá, không có kính sợ cùng tôn trọng thường ngày.

- Ngươi có thể hồ đồ, nhưng không thể dùng loại biện pháp này.

Đồng Tuyền trong lòng không đành lòng, cũng hiểu Đồng Ngôn, nhưng nếu làm như vậy sẽ chỉ làm Đồng Hân càng không chịu nổi.

- Ta dùng biện pháp gì, không quan hệ cùng các ngươi, tránh ra cho ta!

Đồng Ngôn hét lớn.

- Đồng Ngôn, cô cô, như thế nào rồi?

Bình Luận (0)
Comment