Đồng Hân kỳ quái, không vừa lòng tránh khỏi Đồng Ngôn, làm sao lại nói chuyện với cô cô như thế.
- Không có gì, trước lui ra phía sau ngươi, ta đến xử lý.
Đồng Ngôn đẩy Đồng Hân ra.
- Đồng Ngôn, có chừng có mực đi, ngươi như vậy không phải cứu nàng, là hại nàng.
- Hại nàng? Ngài cũng xứng nói những lời này.
Đồng Ngôn đột nhiên ra tay, trọng quyền đánh về phía Đồng Tuyền, sau lưng triển khai cánh chim.
- Đồng Ngôn, ngươi làm gì?
Đồng Hân sợ hãi.
Trước mặt Đồng Tuyền lại đột nhiên xuất hiện bà lão, một cỗ sóng nước xanh thẳm phóng tới Đồng Ngôn, sóng nước hóa thành đầu đầu thủy mãng, quấn hắn rắn rắn chắc chắc, hung hăng đè trên mặt đất.
Tại trước mặt Thánh Võ, thân thể trọng thương như hắn ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
- Thả ta ra!
Đồng Ngôn giãy dụa dữ dội, nhưng thủy mãng càng quấn càng chặt, cơ hồ khiến hắn không thể động đậy, hô hấp đều trở nên không thông. Ánh mắt hắn oán hận gắt gao dán vào Đồng Tuyền:
- Buông ra! Lặp lại lần nữa! Buông ra! Cô cô, ta lần cuối cùng gọi ngài một tiếng cô cô này, đừng làm cho ta... Hận ngươi!
- Ngươi cho rằng mang nàng đi có thể cứu nàng? Cổ Hải tuy lớn, nhưng tuyệt đối không có nơi các ngươi có thể dung thân, ngươi có thể tránh được một lúc, trốn được qua Tử Viêm Tộc cùng Bái Nguyệt tộc đuổi bắt sao? Nàng đã không chịu nổi rồi, ngươi còn muốn ồn ào đến xôn xao để cho nàng càng không chịu nổi sao? Nàng tại trong lòng Bái Nguyệt tộc đã rất coi khinh rồi, ngươi còn muốn cho nàng sau này đều không ngẩng đầu được lên sao?
- Những cái này cùng ngươi có quan hệ sao? Ngươi bây giờ hiểu được quan tâm?
Đồng Tuyền thất vọng lắc đầu, hướng bà lão ra hiệu:
- Dẫn đi, tự thân cẩn thận.
- Đồng Tuyền! Ngươi...
Đồng Ngôn khàn giọng gào thét, lại bị một cỗ sóng nước nhét vào trong miệng, dội thẳng ổ bụng, từ bên trong phong bế kinh mạch của hắn, cũng khống chế được thân thể của hắn. Đồng Ngôn há lớn miệng, biểu lộ thống khổ, nhưng lại làm sao cũng đều nói không ra lời.
- Cô cô, đến cùng như thế nào rồi?
Đồng Hân cũng không biết cần phải giúp ai. Có phải Đồng Ngôn hay không lại đã gây họa?
- Đừng làm rộn, đi thôi.
Bà lão mang theo Đồng Ngôn rời khỏi.
Đồng Ngôn giãy dụa, gào rú, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, hắn thống khổ, bi phẫn, lại bị gắt gao cuốn lấy. Hắn dùng ánh mắt cố gắng ra hiệu với Đồng Hân, tỷ tỷ, trốn a! Rời khỏi nơi này!
Đồng Hân lại càng kỳ quái, muốn đi ngăn trở, lại bị Đồng Tuyền ngăn lại.
Đồng Tuyền phức tạp nhìn Đồng Hân, cho đến khi Đồng Ngôn bị bắt đi, mới yếu ớt thở dài:
- Liên minh hiệp ước, kèm theo điều kiện.
- Điều kiện gì? Liên quan đến ta sao?
Đồng Hân đã ngờ tới sẽ bị trách phạt. Là nàng mang Lục Nghiêu về Tử Viêm Tộc, cũng là nàng kiên trì Lục Nghiêu trong sạch, cũng kiên trì tiến cử Lục Nghiêu, hết thảy tất cả, đều bởi vì nàng mà lên, nàng đã làm tốt chuẩn bị chịu khổ, cho dù là tính mạng.
Đồng Tuyền không dám nhìn thẳng mắt của Đồng Hân:
- Ngày bảy tháng bảy, Bái Nguyệt tộc đến Xích Phượng Luyện vực đón dâu, ngươi... Gả cho Kỷ Trác Duyên... Làm thiếp...
Đồng Hân khẽ há đôi môi đỏ mọng, đồng tử đều có chút phóng đại, gả cho Kỷ Trác Duyên? Làm thiếp?
...
Trong tầng mây cách Xích Phượng Luyện vực ngoài trăm dặm, một đầu Hắc Phượng hoa lệ cao quý lại không mất uy mãnh, tách ra lấy ánh sáng màu đen lung linh, ngừng ở trên không.
- Ta nói tiểu đệ a, chính ngươi có cánh, vì cái gì lại cưỡi trên người của ta?
Hắc Phượng bực tức, cảnh giác lấy hải triều mênh mông, sợ người của Tử Viêm tộc phát hiện nó.
- Đây là cái gì thời kì, đây lại là nơi nào? Ngươi vậy mà còn có tâm tư dẫn ta tới nơi này? Thật muốn hôn mạng rồi!
Tần Mệnh đón lấy gió lạnh, tóc dài phất phới, thất thần nhìn qua phương hướng Xích Phượng Luyện vực.
Hai mươi ngày rồi, không biết nàng hiện tại thế nào. Tử Viêm Tộc sẽ không tổn thương nàng? Tất cả hải tộc sẽ chèn ép Tử Viêm Tộc như thế nào ? Trước khi chuyện này phát sinh, hắn trên tâm lý đã làm tốt các loại chuẩn bị, nhưng khi thật phát sinh lại đến sau phát sinh khi, hiện tại, hắn càng thêm áy náy.
Sự kiện Thăng Long bảng lần này, thành tựu hắn và Thiên Vương Điện, nhưng lại hại thảm Đồng Hân cùng Tử Viêm Tộc.
Có Vương nói với hắn, kiêu hùng không hối hận! Nhưng, Tần Mệnh không muốn vô tình vô nghĩa!
Người khác nợ hắn, hắn sẽ cầm lại đến gấp trăm lần, hắn nợ người, cũng phải trả!
- Nói với ngươi nói đây này, nếu không chúng ta lại lui về phía sau trăm dặm?
Hắc Phượng thật không muốn dựa gần như vậy, nơi đó là Tử Viêm Tộc a, tụ cư lấy vô số cường giả mãnh thú, quá dọa người rồi.
- Ngươi nói... Nàng bây giờ có hận ta không?
Hắc Phượng vừa muốn há mồm, đả kích hắn vài câu.
Tần Mệnh nói:
- Đừng nói nữa.
- ...
Hắc Phượng trợn trắng mắt, ta kích thích không chết được ngươi.
Tần Mệnh bỗng nhiên có loại xúc động, lại đi xem Xích Phượng Luyện vực, gặp Đồng Hân một lần, cho nàng một lời giải thích. Lúc trước muốn chính là trong vòng nửa năm, nhưng bây giờ đợi không được lâu như vậy.
- Ta nói tiểu đệ a, ngươi muốn chết, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng mời ngươi đừng lôi kéo ta được không nào? Ta đời trước nợ ngươi cái gì?
Hắc Phượng liền không rõ sống chết, chính ngươi có cánh, muốn đi đâu không được? Ngươi so với ta còn chậm hay là làm sao, thế nào lại kéo ta đi ra. Ngươi một thuyền Thánh Võ không đi mời, thế nào lại để cho ta bồi.