Đây là yêu cầu duy nhất của Tử Viêm Tộc.
Sâu trong một hòn đảo nhỏ bình thường, Lão Điện Chủ cài đặt phong ấn, giấu kín Hắc Giao chiến thuyền.
Chuyện xảy ra cho đến nay, đã qua hơn một tháng rồi, bọn hắn thẳng tuốt đều giấu ở chỗ này, bởi vì Hắc Giao chiến thuyền cách ly thời không, đám Vương Hầu tương đương nghỉ ngơi hơn nửa năm rồi.
Tần Mệnh cách mới mấy ngày, những lúc khác cũng đều là bế quan tại Hắc Giao chiến thuyền.
Một trận chiến Bá Vương đảo, bọn hắn hao tổn nghiêm trọng, nhưng cũng gặt hái được lượng lớn bảo tàng, không chỉ trợ giúp bọn hắn khôi phục tới được đỉnh phong, cũng đều có thu hoạch cùng trưởng thành, có mấy vị Vương Hầu cùng Thánh Võ thậm chí còn đột phá hàng rào, bước vào cảnh giới mới.
Tần Mệnh thì được các Vương Hầu tự thân dạy dỗ, cảnh giới nhanh chóng vững chắc, mà tăng lên tới thất trọng thiên đỉnh phong!
Vương Hầu một bên tu dưỡng, một bên thảo luận hành động kế tiếp. Có người chủ trương tiếp tục ẩn núp, tùy thời đến động; Có người chủ trương thừa dịp bên trong hải tộc rung chuyển, lại đánh một hồi đại chiến; Có người tức thì chủ trương, tìm kiếm minh hữu, liên thủ đón đánh hải tộc; Còn có người chủ trương tìm kiếm Viễn Cổ Cự Kình, thử nói chuyện.
Đều có các lý do, ý kiến thủy chung không cách nào thống nhất.
Ngay cả Lão Điện Chủ đều đang do dự, dù sao sau đại thắng rất có thể sẽ có đại nạn, một bước kế tiếp này rất là quan trọng, nếu như đi nhầm, Thăng Long bảng huy hoàng khả năng thành huy hoàng cuối cùng của bọn họ, sau đó vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Giữa trưa hôm nay, chúng Vương Hầu đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay nóng nhất, có văn khắc ở triệu hoán.
- Cửu Ngục Vương?
- Thiên Thu Hầu! Bách Luyện Hầu!
- Bọn hắn còn sống?
Bọn hắn kinh hỉ phấn chấn, ‘một Vương hai Hầu’ sống chết không rõ vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, đang triệu hoán bọn hắn, hơn nữa vị trí cũng không xa.
Vì phòng ngừa có lừa dối, Lão Điện Chủ an bài bọn hắn giấu đi.
Một lúc lâu sau, ba thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống sâu trong hòn đảo, sau khi xác nhận vị trí, liền đi thẳng đến nơi Thiên Vương Điện ẩn thân.
- Là bọn hắn!
Kim Cương Minh Vương vui mừng quá đỗi, rốt cuộc kềm nén không được, xông ra phong ấn, ra ngoài đi đón.
Các Vương Hầu khác dồn dập rời khỏi chiến thuyền, cũng đều xông ra ngoài, kinh hỉ, kích động!
- Tiểu Cửu! Ha ha, thật là các ngươi, thật tốt quá!
- Các ngươi đều đi đâu? Để chúng ta nôn nóng chết.
- Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi.
Bộ dáng ba người Cửu Ngục Vương có chút chật vật, nhưng khi nhìn thấy liên tiếp xuất hiện Vương Hầu, hốc mắt đều nóng lên, xông đi lên chính là dùng sức ôm lấy nhau. Trước ngày hôm nay, bọn hắn thật cho là mình muốn chết rồi, không nghĩ tới ‘Chết đến phục sinh’, còn lại gặp được đám bằng hữu này.
Mọi người một trận loạn ôm, nội tâm kích động, tình cảm bộc lộc trong lời nói.
- Tiểu Đao? Ngươi đều trở về rồi! Đến đây, nhanh để cho ca ca ôm nào!
Thiên Thu Hầu bỗng nhiên chú ý tới Thiên Đao Vương xinh đẹp như tranh vẽ.
- Ôm thì được, dám sờ loạn, một đao thiến ngươi!
- Ta là loại người này ư!
Thiên Thu Hầu sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
- Ôi! Cái tên này giả vờ đứng đắn rồi! Nhìn lén ta thay y phục, không phải ngươi rồi?
- Ha ha!!
Mọi người cười vang, hai người này lúc còn trẻ không ít hồ đồ qua, nhưng mà Thiên Đao Vương đối với nam tử không đến điện.
Thiên Thu Hầu co rút khóe mắt, xấu hổ nhếch miệng.
- Cái này đều đã bao nhiêu năm, ta đều già rồi.
- Thừa nhận bản thân già rồi? Thật tiếc nuối, ta còn cảm thấy hai ta nhân lúc còn sống quá được rồi.
- Thật hay giả!
Thiên Thu Hầu kích động con mắt đều sáng.
- Đương nhiên là giả.
Thiên Đao Vương trở mắt, liền biết lão gia hỏa này tà tâm không thay đổi.
Thiên Thu Hầu hậm hực bĩu môi.
Mọi người lần nữa cười to.
- Tiểu Thiên a, chỉ nhớ thương Đao muội, hai lão già chúng ta cứ như vậy không có cảm giác đang sống?
Thiên Phật Hầu cùng Thanh Hải Vương đi ra.
Cửu Ngục Vương, Thiên Thu Hầu, Bách Luyện Hầu nghiêm nghị một kính, hành lễ sâu đối với hai vị lão huynh.
- Cửu ca! Lại gặp mặt!
Tần Mệnh mỉm cười đi ra, cũng hành lễ với Thiên Thu Hầu cùng Bách Luyện Hầu.
- Tần Mệnh? Ngươi làm sao cũng ở đây?
Cửu Ngục Vương kinh ngạc.
- Đây chính là Tiểu Mệnh?
Thiên Thu Hầu cùng Bách Luyện Hầu nhìn Tần Mệnh từ trên xuống dưới.
- Trước tiên là nói về nói các ngươi, đã xảy ra chuyện gì? Những ngày này đều đi đâu? Ta nghe nói các ngươi bị Viễn Cổ Cự Kình nuốt, ngay cả Vương ấn đều cảm thụ không đến.
Kim Cương Minh Vương đại lực vỗ vai Cửu Ngục Vương, vẫn là rất kích động.
- Chúng ta cũng không biết, lúc ấy bị Cự Kình nuốt vào bụng ở bên trong liền hôn mê, một canh giờ trước mới đột nhiên tỉnh, là ở trên một tòa đá ngầm.
Cửu Ngục Vương bọn hắn đều rất kỳ quái, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thương thế cũng đều khỏi hết rồi.
- Hôn mê đến nay?
Chúng Vương Hầu kinh ngạc, xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta đã hôn mê bao lâu?
Bách Luyện Hầu chợt phát hiện, Lão Điện Chủ, Thanh Long Vương, U Minh Vương, còn có những người khác, khí tức đều giống như trở nên vô cùng cường thịnh rồi, nhìn kỹ lại, còn trẻ hơn rất nhiều.
- Các ngươi bỏ lỡ một trận kịch lớn a.
Tử La vương nhịn không được muốn cùng bọn người Cửu Ngục Vương nói thật tốt một chút về những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này.