Vinh Nhạn cười khẽ:
- Ngài cứ yên tâm đi, ta để cho ngài thất vọng qua à.
- Không đi tửu lâu, đến trang viên ta.
Đồng Kỳ tại trên Phù Sinh đảo có tòa trang viên cỡ nhỏ, là chỗ ở của hắn ở đây, cũng là nơi an trí đấu thú cùng nô lệ.
Đương nhiên, bên trong còn nuôi rất nhiều nữ tử.
Một đêm kích tình!
Đồng Kỳ uống cái say không còn biết gì, hung hăng mà phóng túng một lần trên người ba nữ tử nũng nịu. Giống như muốn đem phiền muộn những này ngày đều phát tiết đi ra ngoài, cho đến khi nhanh hừng đông mới nằm ở bên trong da thịt trắng bóng mềm mại mà ngủ.
Hắn ngủ một giấc thẳng tới chạng vạng tối, bọn thị vệ biết rõ tâm hắn phiền, cũng không có vào quấy rầy.
Đồng Kỳ dùng sức đưa tay ra duỗi cái lưng mỏi, vặn lấy cái đầu căng đau nhức ngồi xuống.
Trên chiếc giường ngọc thể ngang dọc rộng thùng thình, chăn hồng rối loạn, hương diễm không gì sánh được.
Đồng Kỳ nhịn không được lại bóp nhẹ một lát trên người các nàng, rồi mới từ trên giường bước xuống, xấp y phục muốn tìm chút nước uống, nhưng là chưa có chạy hai bước, chợt phát hiện một người ngồi bên cạnh trên giường mềm.
Đồng Kỳ lắc đầu, lần nữa nhìn lại, thật đúng là có người.
Chạng vạng tối, ánh sáng tàn rơi vãi vào phòng, trên mặt đất lôi ra một cái bóng thật dài, người nọ lưng vác ánh sáng, thấy không rõ bộ dáng.
- Ngươi là ai?
Đồng Kỳ ngưng mắt nhìn sang, nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì con mắt lập tức trừng đến căng tròn, giật mình một cái triệt để thanh tỉnh, hắn há mồm muốn kêu to, rồi lại một tay che lấy miệng lại:
- Lục Nghiêu... Tần Mệnh?
Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nam tử ngồi ở chỗ đó rõ ràng chính là Tần Mệnh!
Bất Tử Vương Thiên Vương Điện!
Người Tử Viêm tộc hận nhất hiện tại!
Ta là nằm mơ sao? Ta còn chưa ngủ tỉnh?
Đồng Kỳ dùng sức cắn đầu lưỡi, nhìn xa hơn xem xét, người vẫn còn, đó chính là Tần Mệnh!
- Ngươi... Ngươi đến đây lúc nào?
Đồng Kỳ kinh ngạc, cũng luống cuống, ánh mắt loạn chuyển khắp nơi, cảnh giác lui về sau. Cái tên điên này, cái tên sát tinh này, hỗn đản này, làm sao lại tìm được đến ta rồi?
- Đợi ngươi ba ngày rồi.
Tần Mệnh đã tới đây ba ngày rồi, cũng hiểu rõ tình huống hải tộc, cũng nghe đến các loại nghị luận.
Tần Mệnh trước khi đến, đã làm xong các loại chuẩn bị, nhưng mà bây giờ, rốt cuộc bảo trì không được phần bình tĩnh kia, càng sâu hơn chính là áy náy, càng lo lắng lại càng thống khổ, còn có cảm giác phẫn nộ.
Ngày bảy tháng bảy! Làm thê tử người khác!
Không, làm thiếp!
- Đợi ta? Nói đùa gì vậy, ta không có trêu chọc ngươi.
Ánh mắt Đồng Kỳ không ngừng nhìn ra bên ngoài, muốn kêu cứu.
- Không cần khẩn trương, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi đã không tỉnh lại được rồi.
Đồng Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn nữ tử trên giường, cái tư thế xiêu vẹo uốn éo quái dị kia căn bản không phải ngủ say, mà là hôn mê.
- Ngồi xuống, ta muốn cùng ngươi nói chuyện.
- Chúng ta có cái gì tốt để nói chuyện.
Đồng Kỳ khẩn trương, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà ngồi xuống, bờ mông chỉ đặt nhẹ lên. Lúc trước kia, Tần Mệnh hay là Lục Nghiêu, vẫn là một tán tu, hắn có thể vô câu vô thúc, thậm chí cao một đầu. Nhưng bây giờ gặp mặt, Tần Mệnh là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, một tên điên phá hủy Thăng Long bảng, lại còn là ác nhân giết người không chớp mắt.
- Nàng có khỏe không?
Đồng Kỳ co khóe miệng lại:
- Thật sẽ nói đùa, đổi thành ngươi, ngươi sẽ tốt?
- Đồng Ngôn thì sao?
- Điên rồi, bị giam lại rồi.
- Nhờ ngươi làm một chuyện.
- Đừng! Gánh không nổi sự nhờ vả của ngài.
- Mang ta đi Xích Phượng Luyện Vực một chuyến?
- Cái gì?
Đồng Kỳ nói cho đứng lên rồi, đi Xích Phượng Luyện Vực? Ngươi còn muốn đi Xích Phượng Luyện Vực? Ngươi không sợ đem ngươi đập nát cho chó ăn?
- Thiếu gia?
Thị vệ phía ngoài chợt nghe bên trong có động tĩnh.
Đồng Kỳ há to miệng, muốn kêu cứu, nhưng nhìn lại Tần Mệnh cũng không dám thật sự hô cứu mạng, biểu lộ vùng vẫy một lát, vẫn là kiên trì đưa một câu:
- Ta không sao, vừa tỉnh.
- Ngài có muốn ăn chút gì hay không?
- Không cần.
- Có chuyện gì ngài phân phó.
Bọn thị vệ rút khỏi sân nhỏ.
Tần Mệnh nhìn Đồng Kỳ, ra hiệu hắn ngồi xuống nói chuyện:
- Tất cả hải tộc là trừng phạt Tử Viêm tộc thế nào?
- Ngươi còn quan tâm cái này?
Đồng Kỳ nhìn Tần Mệnh, vừa hận vừa tức, nhưng hơn nữa là cảm giác sợ hãi. Cái tên điên này thật có gan, toàn bộ hải vực đều đang lùng bắt hắn, hắn vậy mà công khai đi vào Phù Sinh đảo, lại còn ngồi ở trong phòng của mình. Đồng Kỳ bỗng nhiên rất hối hận khi đi ra, ngươi nói ta ở nhà thành thành thật thật đợi lấy, thuần dưỡng đấu thú, chơi đùa nữ tử, thoải mái nhàn nhã thật tốt, nhất định muốn đi thư giản cái gì.
- Nếu như ngươi muốn nhanh chóng rời khỏi gian phòng này, tốt nhất là ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.
- Tần Mệnh, Tử Viêm tộc chúng ta nợ ngươi sao?
Đồng Kỳ tức giận, cũng không dám nói quá lớn tiếng.
- Không có gì nợ hay không nợ, vốn là kẻ địch. Nếu như là nửa năm trước, ta dùng chân thân cùng Đồng Ngôn Đồng Hân tương kiến, bọn hắn sẽ không chút do dự giết ta. Bọn họ là đi giết ta, bị ta lợi dụng, không hơn. Hải tộc huy hoàng mấy ngàn năm, chuyện ác làm đến ít sao? Ta chuyện như vậy đều tính là cái gì.
Tần Mệnh đến bây giờ đều không hối hận vowis quyết định lúc trước, điều duy nhất hắn làm sai chính là đã có tình cảm cùng Đồng Hân, mắc nợ duy nhất chính là Đồng Hân.
Đồng Kỳ há hốc mồm, lại không biết phản bác như thế nào.