Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1339 - Chương 1339 - Nhát Gan Không Đảm Phách (2)

Chương 1339 - Nhát Gan Không Đảm Phách (2)
Chương 1339 - Nhát Gan Không Đảm Phách (2)

- Muốn biện pháp, dẫn ta đi gặp Đồng Hân.

- Ngươi còn muốn gặp nàng? Có mặt mũi gặp nàng sao? Dù cho ngươi giết ta, ta cũng sẽ không mang ngươi đi vào.

Đồng Kỳ im lặng, nói đùa gì vậy, ta mang ngươi vào trong tộc? Mẫu thân nó, ta chán sống rồi? Nếu để cho trong tộc biết, không cần người khác động thủ, phụ thân hắn liền tự tay bổ hắn.

Ồ, đợi một chút, ta đem hắn tiến cử được hay không?

Sau đó... Bắt lấy hắn?

Dù sao cũng là bản thân Tần Mệnh đưa tới cửa.

Nếu quả thật có thể khống chế hắn tại Xích Phượng Luyện Vực, chắc chắn là một cái công lớn.

Nhưng, Đồng Kỳ liếc nhìn cổ áo Tần Mệnh, chỗ đó treo Hắc Giao chiến thuyền sao? Trên Hắc Giao chiến thuyền sắp xếp lấy chúng vương hầu sao?

Vạn nhất Tần Mệnh tại Xích Phượng Luyện Vực lại vất ra chúng vương hầu, đến một hồi ác chiến, hắn chính tội nhân.

Đồng Kỳ trong lòng lắc đầu, chỉ có thể lại nghĩ, nếu Tần Mệnh phóng thích Vương hầu thì sao? Xích Phượng Luyện Vực là hang ổ Tử Viêm tộc, các lão tổ tông đều ở chỗ đó, Vương hầu đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu.

Đồng Kỳ nhẹ giọng ho khan:

- Kỳ thật, mang ngươi đi vào cũng không phải là không được.

- Ta không đi.

Tần Mệnh đứng dậy.

Đồng Kỳ trong lòng hoảng hốt, đứng dậy, kết quả vấp băng ghế một cái, bành một tiếng ngã trên mặt đất, hắn liền lăn lẫn bò đứng lên, thất kinh:

- Ngươi làm gì? Đừng xằng bậy! Nếu như ngươi giết ta, ngươi chạy không thoát khỏi tòa trang viên này.

- Trả lời vấn đề của ta, tất cả hải tộc là làm sao trừng phạt Tử Viêm tộc.

Trên trán Đồng Kỳ thấm ra mồ hôi lạnh, là thật sợ Tần Mệnh một chưởng đánh chết hắn:

- Bên ngoài không phải đều đang truyền sao? Còn phải hỏi ta.

- Ta muốn không công khai.

Tần Mệnh đi ra bên ngoài nghe đồn đãi rồi, kể cả việc Tử Viêm tộc gánh chịu toàn bộ trách nhiệm sự kiện lần này, Tử Viêm tộc trùng kiến Bá Vương đảo, lực lượng một tộc gánh chịu tất cả tài nguyên, Tử Viêm tộc an bài ba vị lão tổ, dẫn đội lùng bắt Thiên Vương Điện, ba điều kiện này mặc dù hà khắc, nhưng là hợp tình lý, dù sao ảnh hưởng của sự kiện Thăng Long bảng đối với hải tộc quá ác liệt rồi, không có khả năng toàn thể đứng ra thừa gánh trách nhiệm, chỉ có thể do Tử Viêm tộc đến thừa nhận. Nhưng không thể nào chỉ đơn giản như vậy, tất cả Chiến Tướng cùng Thánh Võ hải tộc đều chết trận tại Bá Vương đảo, mà Tử Viêm tộc một người cũng không chết, tất cả hải tộc sẽ không đơn giản mà tha cho Tử Viêm tộc như vậy.

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

- Nói!!

Thanh âm Tần Mệnh biến đổi.

Đồng Kỳ chần chờ một lát, chán nản ngồi xuống:

- Mở ra Phần Thiên Các đối với các hải tộc khác.

- Mở ra Phần Thiên Các, cùng mở ra Phần Thiên Luyện Vực có cái gì khác nhau. Tất cả hải tộc có thể mượn cơ hội ra vào Phần Thiên Các, quản chế toàn bộ Phần Thiên Luyện Vực.

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn?

- Còn gì nữa không?

- Tử Viêm tộc hàng năm tiến cống đối với tất cả hải tộc, duy trì năm mươi năm.

- Ha ha, làm chó rồi?

- Ngươi...

Đồng Kỳ tức giận đứng lên, nhưng cũng lại ngồi xuống, một trăm hắn cũng không đủ một mình Tần Mệnh giết.

- Mở ra Phần Thiên Các, tiến cống hải tộc? Phách lực của Tử Viêm Tộc các ngươi so với ta dự đoán kém thật nhiều.

Tần Mệnh nghĩ đến Tử Viêm tộc sẽ trả cái giá thật lớn, thật không nghĩ đến lại nghiêm trọng như vậy, càng không có nghĩ tới Lục Đại hải tộc sẽ hận như vậy, quả thực là thừa cơ chèn ép Tử Viêm tộc.

- Đổi thành ngươi thử xem? Lục Đại hải tộc liên thủ tạo áp lực, chúng ta cãi lộn năm ngày năm đêm.

Đồng Kỳ cũng đang nén giận, nhưng lại có biện pháp nào.

- Ngươi chính là cãi lộn mười ngày mười đêm, cũng là các ngươi thỏa hiệp rồi. Đường đường là Tử Viêm tộc, làm chó năm mươi năm.

- Tần Mệnh, miệng mồm sạch sẽ chút.

- Làm đều làm rồi, còn không cho người khác nói? Trách không được sẽ đem mình con gái ném cho người khác làm thiếp, tộc trưởng các ngươi... Không được tốt lắm a.

- Đại cục làm trọng! Chúng ta gọi là chịu nhục!

- Chịu nhục? Thật sẽ thiếp vàng trên mặt chính mình. Nhục, là nhịn, nặng thì sao? Các ngươi gọi là nuốt giận.

- Tộc trưởng cùng Chiến Tướng chúng ta đều quỳ sáu ngày sáu đêm tại nơi lão tổ bế quan.

- Lại thế nào? Tử Viêm tộc đều mất hết thể diện rồi, quỳ vài ngày có thể quỳ trở về rồi? Thể diện phải tranh thủ đến, không phải quỳ đi ra!

Đồng Kỳ không cùng hắn tranh luận những thứ này, hắn trầm mặt:

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

- Ta không giết ngươi, cũng không để cho ngươi khó xử, ngươi giúp ta mang cái này cho Đồng Hân.

Đồng Kỳ hừ lạnh:

- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi.

Tần Mệnh đem hộp gấm hắn đã chuẩn bị cho tốt trước đó, bỏ lên trên bàn:

- Tự tay giao cho Đồng Hân.

- Ngươi nghe không hiểu tiếng người? Ta nói, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi.

Đồng Kỳ mắt nhìn hộp gấm, lại không dây vào.

Tần Mệnh không có để ý đến hắn, ngồi ở bên cửa sổ trầm mặc.

- Ngươi... Không đi?

Đồng Kỳ toàn thân không được tự nhiên.

- Đợi trời tối.

Đồng Kỳ mắt nhìn ba nữ tử trên giường, ngẫm lại điên cuồng tối hôm qua, nhíu mày:

- Ngươi đến cùng đến đây lúc nào?

- Ba ngày trước.

- Ta nói căn phòng này.

- Ba ngày trước.

- Ta tối hôm qua... Ngươi đều nhìn thấy?

- Không coi.

Loại này, biểu diễn miễn phí một hồi bức tranh tình dục sống động?

Đồng Kỳ bỗng nhiên muốn mắng người, nhưng lại ngừng lại rồi.

Sau khi trời tối, Tần Mệnh muốn rời khỏi, tiện tay giật xuống mảnh vải, viết mấy chữ, dùng linh lực phong bế:

- Phong thư này, giao cho Đồng Tuyền.

Đồng Kỳ tức cười rồi, ta dựa vào cái gì chuyển giao cho ngươi?

Bình Luận (0)
Comment