Đồng Tuyền trong lòng một trăm cái một vạn cái không nguyện ý gả Đồng Hân cho Kỷ Trác Duyên, nhưng nàng thật không có biện pháp, nếu như Tần Mệnh có thể giao ra Hoang Thần Tam Xoa Kích, cái này không chỉ là cho Tử Viêm Tộc một cái công đạo, cũng là cho hải tộc một cái công đạo. Tin tưởng không có người sẽ đi cự tuyệt cái sức hấp dẫn này, nàng liền có thể dùng cái này cùng trong tộc nói chuyện điều kiện, đưa Đồng Hân đi.
- Đường đường là tộc trưởng Tử Viêm Tộc, sẽ sợ Địa Võ ta đây?
- Ngươi không cần khích tướng, ta không có khả năng mang ngươi gặp hắn.
- Vậy Hoang Thần Tam Xoa Kích cũng không có khả năng giao cho các ngươi. Đồng Tuyền, làm quyết định đi, ta giao ra Hoang Thần Tam Xoa Kích, đổi lấy Đồng Hân, đổi một cơ hội gặp tộc trưởng các ngươi, thiếu một điều kiện đều không được. Ta không phải muốn giúp Đồng Hân sao, ta cho ngươi cơ hội rồi, liền đặt ở trước mặt của ngươi.
- Chớ ép ta.
- Không bức ngươi, làm sao ngươi biết mình còn có chút nhân tính nào hay không? Ngẫm lại Đồng Hân đi, nàng xem ngươi là cô cô, ngươi từng xem nàng là chất nữ sao?
Đồng Tuyền trong lòng giãy dụa, hai tay dùng sức nắm chặt.
Tần Mệnh nhắm mắt lại, đợi quyết định của nàng.
Một hồi lâu sau...
Đồng Tuyền tại tình cảm cùng lý trí xoắn xuýt đã làm ra quyết định:
- Ta mang ngươi tiến Xích Phượng Luyện vực, nhưng ta sẽ an bài người nhìn ngươi toàn bộ hành trình, nếu như ngươi có bất kỳ hành động muốn uy hiếp Tử Viêm Tộc, lập tức giết.
Hai ngày sau, Đồng Tuyền mang theo Tần Mệnh đi tới Xích Phượng Luyện vực, còn không có đuổi tới vườn ngự uyển Đồng Hân, liền đã cảm nhận được một bầu không khí khác thường.
Trong tộc rất nhiều người đi lại vội vàng, thần sắc bối rối, giống như đã xảy ra đại sự gì.
Tần Mệnh khoác lên áo choàng, phủ ở hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng do vì Đồng Tuyền mang về người đến, cũng không có ai đi qua hỏi thăm.
- Xảy ra chuyện gì?
Phía trước đi qua một chi đội ngũ tuần tra, Đồng Tuyền gọi dừng thủ lĩnh bọn hắn.
Vị thủ lĩnh kia thi lễ một cái, lại liếc mắt hắc y nhân bên cạnh Đồng Tuyền:
- Đồng Hân tiểu thư... Hôn mê.
- Hôn mê? Chuyện khi nào.
- Năm ngày trước.
Sau một ngày ta rời khỏi?
Đồng Tuyền căng thẳng trong lòng, mang theo Tần Mệnh bước nhanh đến vườn ngự uyển.
Vườn ngự uyển trong trong ngoài ngoài tụ đầy người, có Đồng Đại, Đồng Đồ, Đồng Kỳ, Đồng Phỉ, cũng có chút tộc lão, tối thiểu có ba trăm người, đều tụ trong vườn ngự uyển.
Một gốc đại thụ cổ xưa xanh tươi rậm rạp, cao chừng năm thước, không biết sống bao nhiêu năm tháng, tang thương lại sinh cơ dạt dào, tung bay lấy ánh xanh đầy trời. Đại thụ kéo dài lấy rất nhiều cành xanh biếc, múa nhẹ giữa không trung, đỡ lấy một khối ngọc thạch dài hai thước, ánh huỳnh quang trên ngọc thạch cùng lục quang đan vào nhau, vờn quanh lấy Đồng Hân đang ngủ say.
Ba vị lão nhân tóc trắng xóa, ngồi xếp bằng vây quanh đại thụ. Bọn hắn toàn thân tràn ngập khí tức sinh mệnh nồng đậm, hóa thành vô số linh điệp trong suốt, tung bay giữa lục mang, rơi đầy thân thể của Đồng Hân.
Cả trai lẫn gái đều đang lo lắng, cũng khẩn trương.
Đồng Hân đã hôn mê trong năm ngày năm đêm, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không.
- Xảy ra chuyện gì?
Đồng Tuyền xuyên qua đám người, lông mày nhíu chặt, nhìn qua nhánh cây quấn quanh ngọc thạch, Đồng Hân đang lặng yên mà nằm đấy, khí tức vô cùng yếu ớt.
- Cô cô?
Bọn người Đồng Kỳ vội vàng hành lễ.
Một vị tộc lão lắc đầu thở dài:
- Năm ngày trước, Đồng Hân... Uống thuốc độc rồi...
- Độc? Ở đâu ra độc, độc gì?
Đồng Tuyền căng thẳng trong lòng, năm ngày trước, cũng chính là sau khi Bái Nguyệt tộc rời khỏi sao?
- Tán Hồn Thi Khuẩn.
Các tộc lão nhìn qua Đồng Hân trên ngọc thạch, thương yêu lại lo lắng.
Đây là kịch độc sẽ không đụng vào linh lực của ngươi, nhưng lại sẽ ở trong lúc vô hình tản mất ba hồn bảy vía, tan hết khí tức sinh mệnh, trong lúc vô tình biến thành thi thể. Dùng cảnh giới Đồng Hân, kỳ thật có thể chống cự loại độc dược này, nhưng vấn đề là, Đồng Hân không muốn chống cự, nàng... Muốn chết...
Thị vệ phụ trách chăm sóc Đồng Hân đã quỳ trên mặt đất, run nhè nhẹ:
- Chúng ta thật không biết tiểu thư từ chỗ nào lấy được độc dược, buổi sáng năm ngày trước, nàng bỗng nhiên nói nàng mệt mỏi, muốn ngủ một lát thôi, sau đó... Sau đó liền như vậy...
- Nghiêm trọng sao?
Tần Mệnh nói nhẹ, hai tay trong tay áo gắt gao nắm chặt, tâm như như kim châm.
Mấy vị tộc lão nhìn Tần Mệnh, ai vậy? Vì cái gì lại khoác lên áo choàng?
- Thời điểm chúng ta phát hiện, độc tố đã lan tràn đến toàn thân Đồng Hân, hồn phách đã vô cùng yếu ớt. Chúng ta cứu giúp nhiều ngày như vậy, còn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Đám người Đồng Đại cũng nhìn Tần Mệnh bên cạnh Đồng Tuyền, người kia là ai?
Đồng Kỳ cũng chỉ là nhìn, không nghĩ quá nhiều, hắn yên lặng mà nhìn qua Đồng Hân trên ngọc thạch.
Hắn biết Đồng Hân chịu không được loại nhục nhã này, không phải gặp chuyện không may trước hôn nhân chính là sau hôn nhân, thật không nghĩ đến nàng sẽ dùng cách này, muốn đem mình sống sờ sờ hạ độc đến chết.
- Cô cô, ngài có biện pháp không, cứu cứu tỷ tỷ, được không?
Đồng Phỉ đã khóc sưng mắt, nắm tay Đồng Tuyền, thấp giọng cầu khẩn.
Đám người Đồng Đại trầm mặc, có thương yêu, càng có phẫn nộ. Đường đường là Tử Viêm Tộc, vậy mà lại luân lạc tới loại tình trạng này sao?