Bọn hắn tình nguyện Đồng Hân sẽ không lại tỉnh lại, không cần đi Bái Nguyệt tộc chịu cái khuất nhục kia! Vốn là Tần Mệnh lừa gạt, lại là hải tộc ghét bỏ, còn không có khôi phục từ trong sụp đổ, ngay sau đó lại phải gả cho người khác làm thiếp, tôn nghiêm của nàng bị người khác ném xuống đất đạp vỡ. Đổi thành người bình thường, đều chịu không được loại khuất nhục này, huống chi là Đồng Hân cao quý.
Đã nhiều năm như vậy, Đồng Hân lần đầu tiên động tâm, nhưng lấy được lại là ác mộng, ngay cả bọn hắn đều muốn ai oán trời xanh bất công, đối với nàng quá tàn nhẫn.
- Tộc trưởng biết không?
- Tộc trưởng tự mình đến qua rồi, dặn dò không quản một giá lớn cứu tỉnh Đồng Hân.
Tại tình, Đồng Hân là nữ nhi tộc trưởng, tộc trưởng đương nhiên phải cứu nàng. Tại đại cục, Đồng Hân phải thức tỉnh, nếu không không có cách nào bàn giao cho Bái Nguyệt tộc. Nhưng, Đồng Hân tự sát, đối với mỗi người trong Tử Viêm Tộc đều là trào phúng, là tiểu thư bọn hắn sống sờ sờ bức tử, là sự bất lực của bọn hắn, để cho tiểu thư đi lên tuyệt lộ. Tử Viêm Tộc cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, ngạo cư đám mây, nhìn xuống chúng sinh, nhưng còn bây giờ thì sao? Quay mắt về phía Lục Đại hải tộc vô tình trấn áp, bọn hắn ngoại trừ chịu đựng, thật sự không có biện pháp khác nữa rồi.
- Nói cho Đồng Ngôn chưa?
- Không dám nói.
Đồng Tuyền đi về hướng ngọc thạch đài, cành cây xanh nhạt quấn quanh lấy nàng, chậm rãi trầm xuống, rơi xuống trước mặt Đồng Tuyền.
Đồng Hân yên tĩnh nằm thẳng, vẫn là đẹp như vậy, thánh khiết như vậy, như là tiên tử ngủ say, khóe môi nàng nhếch lên nụ cười thản nhiên, như là nhẹ nhõm giải thoát, nhưng mà khóe mắt lại có hai vệt nước mắt rõ ràng.
Đồng Tuyền đưa đầu ngón tay lau qua đôi má Đồng Hân, khẽ vuốt mái tóc.
- Tội gì khổ như thế chứ.
Tần Mệnh đi đến bên cạnh ngọc thạch, ánh mắt mông lung, nhè nhẹ nâng tay ngọc lạnh buốt của Đồng Hân lên.
- Ngươi làm gì?
- Ngươi ai à? Đừng loạn đụng!
Đám người Đồng Đại thấp giọng quát mắng, hai đầu lông mày tụ lên tức giận, cái tên hỗn đản này ở đâu ra, đi lên đã nắm lấy tay của Đồng Hân.
- Bằng hữu, buông tay nàng ra.
Đồng Đại chụp lấy bả vai Tần Mệnh, dùng sức kéo mạnh, áo choàng tuông xuống, lộ ra chân dung của Tần Mệnh.
Tần Mệnh không tránh không né, mặc cho áo choàng rơi xuống.
Đồng Đại định tay ở giữa không trung, có chút há mồm, đồng tử đều phóng đại.
Trong trong ngoài ngoài toàn bộ ánh mắt rơi xuống trên mặt Tần Mệnh, giờ khắc này, vườn ngự uyển yên lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, còn cho là mình đã nhìn lầm người, có mấy kẻ còn khoa trương dụi dụi con mắt.
Vườn ngự uyển yên tĩnh thật lâu thật lâu, cũng không biết là ai kêu một tiếng, làm cho mọi người giật mình tỉnh giấc.
- Tần Mệnh?
- Mẫu thân nó!
- Tần Mệnh? Ngươi... Ngươi...
Vườn ngự uyển oanh động, càng nhiều hơn là sợ hãi, mọi người đồng loạt lui về phía sau vài bước, ngay cả đám tộc lão đều kinh sợ thối lui, nói đều nói không hoàn chỉnh rồi.
Đây thật sự là Tần Mệnh?
Tại sao Tần Mệnh lại ở chỗ này?
Tại sao Tần Mệnh dám ở chỗ này?
Tại sao Tần Mệnh lại cùng Đồng Tuyền cùng một chỗ?
Tất cả mọi người đầy đầu óc phá lên dấu chấm hỏi, vừa sợ vừa giận.
Bọn người Tú nhi, Đồng Phỉ, dùng sức che miệng lại, mắt to căng tròn.
- Tần Mệnh? Ngươi dám đến Tử Viêm Tộc chúng ta?
Đồng Đại gầm thét, toàn thân sôi trào Tử Viêm, dâng lên nhiệt độ cao kinh người, vặn vẹo lên không gian.
- Tất cả mọi người, lui ra!
Các tộc lão liên minh kích hoạt võ pháp, tự thân cảnh giác Tần Mệnh.
Bọn thị vệ không hẹn mà cùng sáng lên vũ khí, che chở đến trước mặt các tiểu thư công tử. Nhưng vẫn còn có chút ngu rồi, hải tộc không phải đang tại đuổi bắt Tần Mệnh sao? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Bọn hắn thậm chí hoài nghi đó là giả, là Đồng Tuyền mang về tới dỗ dành Đồng Hân.
Đồng Kỳ miệng mở lớn, mồ hôi lạnh đổ xuống, Tần Mệnh vậy mà đi theo cô cô trở về rồi? Trong lá thư kia đến cùng nói cái gì? Cái tên điên này lại điên hơn trời rồi, hắn nói đến còn thật đến a! Không sợ bị giẫm nát cho chó ăn?
- Đều không cần khẩn trương, là ta dẫn hắn trở lại.
Đồng Tuyền xua tay ngăn chặn đám người căng thẳng sợ hãi. Chỉ có chính hắn, không có Thiên Vương Điện.
Tần Mệnh không có để ý tới mọi người oanh động, bộ mặt trận trận đau nhức kịch liệt biến hóa, về tới bộ dáng Lục Nghiêu, hắn nửa quỳ bên cạnh ngọc thạch, hai tay bưng lấy tay của Đồng Hân.
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Các tộc lão hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh, đây là Tần Mệnh a! Đây chính là Tần Mệnh...! Hắn tại sao lại ở chỗ này?!
Thời điểm toàn trường kinh sợ bất an, Đồng Hân trên ngọc thạch vậy mà thần kỳ mở mắt ra.
- Đồng Hân tỉnh rồi!
Có người kinh hô, tất cả mọi người kinh ngạc, trùng hợp sao?
Là vốn là đến lúc tỉnh rồi?
Hay là bọn hắn la lên tên của Tần Mệnh kích thích ý thức mê man của nàng?
Đồng Hân ý thức suy yếu, ánh mắt mơ hồ, giờ khắc này, nàng có lẽ ngay cả mình đều không có phân rõ được hiện thực cùng ảo giác, chỉ cảm thấy lấy bên cạnh có người. Nàng có chút quay đầu, nhìn nam tử gần ngay trước mắt, buồn bã cười cười, thì thào một câu:
- Ta... Nhớ chàng...
Một tiếng nói nhẹ này như là lưỡi dao sắc bén, đâm vào lồng ngực của Tần Mệnh, hắn cầm lấy tay của Đồng Hân, cúi đầu khẽ hôn:
- Còn nhớ rõ không? Ta nói rồi, ta còn có thể trở lại, ta nợ nàng một lời giải thích.